Trên đoạn đường cao tốc đi tới tập đoàn nhà họ Trần, chiếc xe ô tô của Tư Nhĩ đột nhiên bị hỏng gì đó nên đã không thể đi tiếp được nữa.
Chiếc xe cứ thế đi chậm lại rồi dừng hẳn.
- Gì đây? Chiếc xe này bị gì vậy nhỉ? - Tư Nhĩ bước xuống xe bực nhọc nói.
Cả ngày nay còn có biết bao nhiêu việc đang đợi cô giải quyết ấy vậy mà lại bị hỏng xe giữa đường.
Hơn nữa còn là đoạn đường khá vắng người qua lại bởi nơi đây không có nhà dân sống ở hai bên đường.
Nếu là bình thường cô cũng sẽ không chọn đi con đường này đâu nhưng bởi vì hôm nay cô vội đến tập đoàn nhà họ Trần nên mới phải đi đường này cho nhanh.
Vậy mà giờ thì…
- Đúng là số nhọ đủ đường mà.
Gọi taxi ở đoạn này chắc cũng phải tầm mười năm hai mươi phút mới có xe, Trợ lí Lâm còn đang bận giải quyết một số việc với bên đối tác giờ này có gọi anh ta cũng sẽ không nghe máy đâu.
Thôi thì gọi cho kẻ ác ma kia vậy.
Nói thế nào thì mình cũng vì anh ta nên mới phải chịu cảnh hỏng xe giữa đường thế này…
Tư Nhĩ không ngừng than phiền, tự cảm thấy bản thân nên cho xe đi kiểm tra nhiều hơn, trách số nhọ, trách Văn Quảng quá phiền phức khiến cô rơi vào hoàn cảnh thế này,… nhưng có điều….
Chính sự cố xe hỏng là đã cứu mạng cô ngày hôm nay, về chuyện này phải mãi lâu sau cô mới được cho biết…
Sau cuộc gọi cho Văn Quảng nhờ giúp đỡ, chỉ khoảng năm phút sau Nam Nhật đã có mặt tại đây để đón cô tới công ty tham dự cuộc họp cổ đông.
- Cô đây rồi.
Chúng ta đi thôi kẻo muộn.
- Nam Nhật vui vẻ vẫy gọi Tư Nhĩ, đồng thời cũng không quên đi xuống mở cửa xe ra giúp cô.
- Cảm ơn anh.
Làm phiền anh quá!
- Không có gì.
Hôm nay chúng tôi còn phải nhờ vả cô nhiều.
Tư Nhĩ với Nam Nhật trước giờ rất ít khi có cơ hội được tiếp xúc với nhau nhưng Nam Nhật vẫn là một trong số những người Tư Nhĩ rất nể.
Bình thường khi anh ta đi bên cạnh Văn Quảng trông hai người bọn họ chẳng khác gì sếp với trợ lí đi cùng nhau, trong đó Văn Quảng là sếp còn Nam Nhật là trợ lí, nhưng nếu chỉ nhìn như vậy mà đã vội vàng đưa ra kết luận về Nam Nhật thì kết luận đó chắc chắn sai.
Nam Nhật tuy thế nhưng không phải như thế.
Anh là con trai út nhà Nam, từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, cuộc sống sung sướng chẳng khác mấy cậu thiếu gia như Văn Quảng là bao.
Chưa kể anh ta cũng không phải kẻ vô dụng, ngược lại còn khá giỏi trong khoản giao tiếp, hợp đồng lớn anh ta kiếm về khi làm việc cho Văn Quảng cứ phải nói là nhiều vô số kể, với những yếu tố đó, anh ta thừa sức mở được một công ty riêng rồi tự mình làm chủ nhưng cuối cùng anh ta vẫn chọn đi theo Văn Quảng khiến nhiều người không khỏi khó hiểu trong đó có cả Tư Nhĩ.
…
Văn Quảng vội vã phóng xe tới đoạn đường cao tốc, nơi Tư Nhĩ bị hỏng xe.
Trong lòng lo lắng không thôi.
Cứ chỉ cần nghĩ đến nụ cười đó Trần Văn Quyết là anh lại không kiềm được cứ muốn cố đi nhanh hơn chút nữa…
Chiếc xe vì thế mà đã đi với tốc độ nhanh không tưởng, nó phóng nhanh tới mức nếu là người đi đường nhìn vào, sẽ chỉ có thể nhìn một vệt màu đen vụt qua ở trên đường.
- Tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, tôi cấm cô được xảy ra chuyện gì đấy….
Lam Tư Nhĩ.
Chỉ cần cô mà để bản thân mình xảy ra chuyện tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô đâu!!! - Văn Quảng vừa đi vừa lẩm bẩm, chỉ hận không thể có được cánh cửa thần kỳ để ngay lập tức đến bên cô.
Đúng lúc này trên đường từ đâu lại xuất hiện thêm một chiếc ô tô tải chở một khối lượng hàng hoá lớn đi ngược lại với chiều của anh.
Ngồi trước vô lăng của chiếc xe ô tô tải đấy là một tên đàn ông với thân hình to lớn, khắp người xăm trổ đủ mọi loại hình thù khác nhau.
Đặc biệt là ở trên mặt, chính xác là dưới mắt trái của hắn còn có một vết sẹo khá dài, trông hắn đáng sợ và có vẻ khá hung dữ.
- Sếp, tôi nhìn thấy em trai anh rồi.
Cậu ta đang lái một chiếc xe ô tô màu đen… - tên lái xe rút điện thoại từ trong túi ra gọi điện cho ai đó.
- Chính là nó.
Cậu giúp tôi xử lý nó nhanh gọn rồi tôi giúp cậu chuồn, còn con nhỏ kia hôm nay xem như nó may mắn có người chết thay…
- Rõ thưa anh!
Văn Quảng lúc này cũng đã bắt đầu để ý tới chiếc xe chở hàng cùng tên lái xe kia.
Nhìn vẻ mặt hắn nhìn mình, anh đoán có thể hắn là người Trần Văn Quyết nhưng cũng không chắc chắn lắm.
Rồi anh cẩn thận đi chậm lại.
- Cậu chuẩn bị xong chưa? Chúng tôi tới đang gần tới nơi đây.
Tôi đón được cô Lam Tư Nhĩ an toàn rồi! - chiếc điện thoại ở ghế phụ vang lên giọng nói đầy năng lượng của Nam Nhật, thông báo tin tốt lành.
Thì ra vì lo lắng Nam Nhật không thể đón được Tư Nhĩ an toàn nên anh vẫn luôn giữ điện thoại với anh ta để nếu không may có gì xấu xảy ra thì sẽ kịp thời liên lạc với nhau.
- Đến đâu rồi.
- Văn Quảng hỏi, ánh mắt vẫn chú ý tới chuyển động của chiếc xe ô tô tải kia…
- Cổng công ty…
Nghe thấy ba chữ “cổng công ty” Văn Quảng mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Anh tắt máy.
Lúc nãy chiếc xe ô tô tải đã gần đi đến chỗ anh…
“Kíttt” chiếc xe đó đột ngột bẻ lái về phía xe của Văn Quảng đang đi, anh đã chú ý đến nó từ trước nên có bẻ lái để né chiếc xe đó nhưng kết quả vẫn chậm một bước.
“Đoàngggg!” - hai chiếc xe đâm mạnh vào nhau, đầu xe của Văn Quảng đã bị đâm cho méo mó không rõ hình thù.
Cửa kính xe ngay sau đó cũng vỡ ra thành vô số những mảnh vụn khác nhau.
Văn Quảng bên trong xe lúc này hoàn toàn mơ hồ không còn nhìn rõ được nữa.
Đầu anh khi nãy hình như đập vào xe nên bây giờ rất đau… trên mặt, anh cảm nhận thấy có gì đó ươn ướt đang từ từ chảy xuống cằm, hai tay anh không chút sức lực buông ra khỏi vô lăng.
- Văn Quảng, em nấu được món anh thích rồi này, nếm thử xem, thầy dạy nói em nấu rất được đấy! - ở đâu đó trong đầu anh vang lên giọng nói của Tư Nhĩ, trước mắt bây giờ ngoài hình ảnh của cô khi còn ở bên anh ra thì hoàn toàn không nhìn thấy được gì nữa.
- Xin… lỗi… - Văn Quảng hơi mấp máy môi khẽ nói.
- Tôi chắc là không ăn được món cô nấu nữa rồi.
Dứt lời liền ngất lịm đi.
- Hoàn thành xong nhiệm vụ.
- tên lái xe gọi điện báo tin, vẻ mặt đắc ý lái xe rời đi trước.
- Tốt lắm!
.
Tư Nhĩ cùng Nam Nhật không vội bước vào phòng họp mà đứng ngoài quan sát trước nhưng lại không thấy Văn Quảng đâu.
Cô nghi ngờ nhìn xung quanh phòng họp một lượt, tìm anh thêm lần nữa.
Không phải là anh rất coi trọng cơ hội lần này sao? Sáng sớm nay còn hối thúc cô đến đây, bây giờ lại không có mặt.
Việc này chắc chắn có nguyên do.
- Văn Quảng nói là đến rồi mà không phải sao? - Tư Nhĩ ghé sát tai Nam Nhật thì thầm.
- Tôi nghe nói là cậu ấy đến rồi nhưng không biết sao lại không có mặt ở đây nữa.
- Nam Nhật chẳng