Giai thoại về Lưỡng Hoằng Khải rất nhanh chìm vào quên lãng, nhưng hậu quả để lại còn kéo dài.
Sau khi trở về thành phố H, suốt hai tuần liền Hứa Đào Nhi vẫn luôn trốn tránh gặp mặt Hàn Thần.
Lần này, cho dù anh có dùng con trai làm mồi nhử cũng không dụ dỗ được cô.
Thấy thái độ khác thường của cô, ai nấy cũng đều cảm thấy khó hiểu.
Thiển Tây bị Bạch Đô hỏi mấy lần, nhưng cô ấy thực sự không biết, chỉ nói sau khi cô đi thăm dự án Nam Sơn về thì bị như thế.
Bạch Đô hỏi:
“Hay bị ma ốp?”
Lập tức bị Thiển Tây dọa nạt:
“Thui thủi cái miệng anh.
Dự án Nam Sơn của Hàn Thị đó, em để ý đối với họ cúng lễ còn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác…”
Hứa Đào Nhi mấy hôm nay không bận tâm bất cứ thứ gì, cả ngày tập trung vào công việc.
Có lúc đêm tối, ông nội bị thức giấc giữa đêm muốn đi đọc kinh Phật cho tâm tịnh thì nhìn thấy cô ngồi ở phòng thờ đọc kinh, ông thoáng qua giật mình.
“Gần đây con sao vậy?”
Hứa Đào Nhi hơi quay đầu lại, nhìn thấy ông đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô khẽ lắc đầu:
“Con cảm thấy khó ngủ thôi ông à.”
Ông nói:
“Tâm con bất an thì làm sao mà ngủ được?”
“Vậy là bình thường, mỗi khi ông đi đọc kinh Phật cũng đều do thấy lòng bất an sao?”
Ông nội không phủ nhận.
“Nói cho ông nghe, con đã biết chuyện gì?”
Ông dùng từ ‘biết’ như thể đã thấu tất cả.
Hứa Đào Nhi nặng lòng, bấy giờ mới kể cho ông nghe về việc cô nghe được Lưỡng Hoằng Khải tố giác Hàn Thần là người tàn độc.
Ông nội nghe xong thì thở dài:
“Con bận tâm nhiều quá, nếu cứ như vậy thì sau này, cho dù con đã ly hôn và hai đứa cưới nhau… con vẫn sẽ tiếp tục đau khổ dằn vặt mãi thôi.”
Ông ngừng một chút thì nói tiếp:
“Đừng vì một người xa lạ nói bừa vài câu mà phủ nhận đi tình cảm của hai đứa.
Cho dù Hàn Thần là người tàn nhẫn thì sao? Con xem, đến ông nội và cha con cũng còn chẳng dám đảm bảo mình sạch sẽ một trăm phần trăm.
Cho nên con chỉ cần quan tâm thằng bé đối với con và con trai của con thật lòng, thật tốt là được.
Còn việc thằng bé đối nhân xử thế bên ngoài, càng hạn chế quan tâm càng tốt.
Mưa đến đâu, mát mặt đến đó… suy nghĩ nhiều thực sự rất mệt.”
Hứa Đào Nhi yên lặng nghe ông nói, cô suy ngẫm thật kỹ lời ông.
Hàn Thần sinh ra trong giới thượng lưu, là đàn ông nên phải gánh vác thật nhiều trọng trách trên vai, cô thật sự không thể đòi hỏi một người đàn ông vừa đối tốt với gia đình vợ con, mà vừa phải đối nhân xử thế thật tốt với con người bên ngoài xã hội kia…
Chưa kể những người đó thực sự đã có ý đồ xấu với cô, anh làm vậy cũng chỉ vì ghen?
Nghĩ tới mối quan hệ thần bí của ông và anh.
Cô chợt hỏi:
“Ông và anh ấy có bí mật gì vậy, có thể nói cho con biết không?”
Ông khẽ bật cười:
“Đã là bí mật sao có thể nói cho con biết.
Nhưng ông nói với con thế này… tình cảm của thằng bé đó dành cho con là thật, con đừng tàn nhẫn với A Thần quá, nghe chưa?”
Cô ương ngạnh nói:
“Con mặc kệ anh ấy.”
Nhìn đôi mắt cô, ông biết cô đã nghĩ thông suốt nên khuyên nhủ:
“Mau đi nghỉ đi, ngày mai cùng luật sư đến Tòa án nộp đơn.
Thủ tục ly hôn này kéo dài quá rồi.”
“Dạ.”
…
Ngày hôm sau, sau khi nộp thủ tục giấy tờ đề nghị ly hôn đơn phương cho Tòa án, Hứa Đào Nhi trở về Sở Nội vụ.
Buổi chiều cô phải đi họp nội bộ Sở, mãi đến hơn ba giờ mới trở về phòng làm việc của mình.
Nhìn thấy cánh cửa phòng Phó Giám đốc đóng chặt, cô không nghi ngờ gì, bình tĩnh mở cửa đi vào.
Đập vào mắt là ngay tại bàn làm việc của cô, người đàn ông ngồi chễm chệ trên ghế Phó Giám đốc, chân gác cả lên bàn, tay gác trên bụng, tư thái ung dung, hai mắt nhắm nghiền như đang say giấc.
Cô mở cửa đi vào cũng không thấy anh có động tĩnh gì.
Hứa Đào Nhi nghĩ bụng rằng người này thật to gan, dám thản nhiên vào đây công khai như thế.
Cô đi gần tới, suốt hai tuần không gặp anh, cô thật sự nhớ anh rất nhiều.
Nhìn thấy gương mặt anh đã gầy hóp lại, lòng cô xoẹt qua cảm giác tội lỗi.
Định đánh thức anh, nhưng thấy anh có dấu hiệu ngủ say, chắc hẳn mấy hôm nay đã rất mệt mỏi nên cô mặc kệ anh như vậy.
Ngồi xuống bên bàn trà, mở máy tính và tài liệu xử lý công việc.
Thư ký của Cao Tân Trì tới đưa hồ sơ, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng vội vàng rời đi.
Không biết qua bao lâu, từ phía sau bỗng nhiên nhận được cái ôm đầy ấm áp.
Hàn Thần hôn nhẹ lên cánh cổ cô, giọng khàn khàn do vừa thức giấc:
“Mấy hôm nay em giận anh chuyện gì thế?”
Tự dưng bị hỏi thẳng như vậy khiến cô không biết phải trả lời anh thế nào.
Anh vòng sang bên cạnh, ngồi xuống cùng cô.
Đột nhiên bị cô phớt lờ, Hàn Thần có cảm giác thật khó tả.
Người cao cao tại thượng như anh nếu muốn có gái xinh gái trẻ chỉ cần vẫy một cái cũng có rất nhiều, hà cớ gì anh cứ phải chạy theo cảm xúc của cô mãi như thế? Lúc nào cũng lo được lo mất.
Biết rõ theo cô anh chỉ có mệt mỏi, nhưng anh không buông bỏ được, nói chung là anh chỉ muốn bên