Hàn Thần đang bế Tần Minh nghe thế thì vòng một tay ôm cô kéo vào lòng:
“Em sợ gì chứ?”
Hứa Đào Nhi đánh khẽ vào người anh, đôi mắt xinh đẹp dưới cặp kính râm khẽ trừng yêu:
“Không sợ mới lạ, nhỡ chúng ta bị chụp lại, đến lúc đó… em rất sợ phiền phức.”
“Em chê anh phiền phức à?”
Cô đánh anh thêm một cái nữa:
“Anh đừng nhét chữ vào mồm em thế chứ.
Hãy nhớ là em vẫn chưa ly hôn đâu, lỡ không may lộ tin ngoại tình ra ngoài, đến lúc đó phải làm thế nào?”
Hàn Thần hôn môi cô, nhưng cách một lớp khẩu trang.
Anh cười khẽ, nửa đùa nửa thật nói:
“Lo gì, đến lúc đó anh sẽ cho em thấy chứng cứ chồng em ngoại tình.
Em và hắn thế là hòa nhau rồi.”
Sắc mặt cô nhăn lại nhưng Hàn Thần đã buông cô ra, anh bế Tần Minh đẩy theo xe đẩy đi trước chọn đồ.
Cô ở phía sau nói với theo:
“Anh nói thật hay đùa thế?”.
Truyện Dị Giới
Anh không trả lời vờ vịt như không nghe thấy.
Hứa Đào Nhi nghĩ mãi không nghĩ ra hàm ý gì từ anh cả, cho nên đành dẹp suy nghĩ đó ra sau đầu, bắt đầu theo sau hai người đi chọn đồ.
Ngày trước mỗi khi cùng con trai đi mua đồ, nhìn thấy cô ghé qua quầy rau xanh, mới chỉ là ‘xem thử’ thôi mà thằng bé đã nằng nặc kéo cô đi chỗ khác.
Bây giờ, nhìn Hàn Thần cầm lấy loại rau cải bó xôi và súp lơ xanh, anh hỏi thằng bé:
“Con thích cái nào hơn?”
Tần Minh hơi nhăn mày, cô tưởng con trai sẽ nói ‘con không thích ăn rau, bác đừng mua rau’, ai ngờ thằng bé suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời:
“Rau súp lơ ạ.”
Hàn Thần gật đầu với nhóc:
“Ừm… để xem súp lơ xanh có thể nấu ra món gì ngon nào?”
Tần Minh nghĩ nghĩ, nêu ý kiến:
“Có thể nấu với thịt bò được không ạ? Con muốn ăn thịt bò…”
“Ngon đó.”
Hàn Thần nhanh chóng chốt theo ý con trai, tuy nhiên lúc để rau vào xe đẩy anh đã chỉnh lại cho thằng bé:
“Nhưng không gọi là nấu, mà sẽ gọi là xào.
Thịt bò xào với rau súp lơ xanh, con nhớ chưa?”
“Dạ, con nhớ rồi ạ.”
Tần Minh thấy anh chuẩn bị đi tiếp, cậu bé bám lấy ống tay áo anh, cùng anh đi đi lại lại ngó ngàng khắp các quầy hàng, trông hai người hòa hợp ăn khớp một cách lạ thường.
Thực ra, lý do khiến Tần Minh ngoan ngoãn lựa chọn như vậy, chính là cậu bé sợ nếu cậu không đưa ra câu trả lời hoặc cứ chối bỏ thì bác Thần sẽ lấy cả hai thay vì chỉ chọn một trong hai món rau đó.
Hứa Đào Nhi cảm giác khiếp đảm.
Cô đi sau hai người họ một quãng, bộ dạng đeo khẩu trang đen và kính râm thật kín đáo đến mức nếu như đồ trên người không phải váy màu sáng mà là đồ đen, chắc chắn sẽ khiến người qua đường tưởng cô là kẻ bi3n thái bám theo hai người họ?
Hàn Thần đi được mấy bước, chợt nhớ ra thiếu gì đó, anh lập tức quay lại tìm cô.
Thấy cô đứng thẫn thờ nhìn chằm chằm về phía mình, anh tươi cười vẫy cô lại:
“Em đến đây với anh đi.”
‘Anh đến đây với em đi…’ Trái tim anh chợt nhói lên một cơn đau.
Có lẽ, đó là câu nói mà anh rất muốn nghe cô nói với mình những lần đi phía sau cô, đáng tiếc, nó chỉ có thể hiện hữu trong trí tưởng tượng của anh mà thôi.
Hứa Đào Nhi nhìn ánh mắt anh đầy sự mong chờ đan xen tư vị không chắc chắn, cô không hiểu, nhưng vì để mình không bị lạc khỏi câu chuyện của hai người đàn ông nọ, cho nên cô đã nhanh chân bước về phía anh.
Theo cái giang tay của anh, mà ôm chầm lấy.
Thôi thì, không được nghe câu nói ấy cũng không sao… Hàn Thần nghĩ… chỉ cần sau này có thể được bên cô, được ôm cô vui vẻ cùng trải qua cuộc sống đời thường như vậy đã là niềm hạnh phúc nhất trên đời rồi.
“Mẹ ơi, con cũng muốn được ôm ôm…”
Hứa Đào Nhi nhìn qua cậu con trai, cô cười:
“Được rồi, để mẹ ôm ôm bảo bối của mẹ nhó…”
Cô hạnh phúc ôm con trai, con trai gần đây tăng cân nặng và chiều cao nhìn đã lớn hơn hẳn.
Hàn Thần vì lo lắng cô ôm con bị nặng, cũng một phần vì tuổi thơ trải qua quá khứ có mẹ bị xương yếu hay bị đau nhức nên anh đã ôm lấy con trai từ tay cô.
Anh nói với Tần Minh:
“Con lớn rồi đó, sắp đến lúc không được nũng nịu mẹ bế nữa rồi.”
Tần Minh chưa lên tiếng, cô ở bên cạnh đã nói:
“Lớn thế nào, con vẫn còn nhỏ lắm.
Em vẫn bế được mà…”
Tần Minh ra sức gật đầu ủng hộ mẹ.
Anh thấy thế thì phản bác ngay lại hai mẹ con:
“Không được.
Giờ chỉ có anh bế hai mẹ con em thôi.
Quan trọng nhất là em đấy… em phải chú ý sức khỏe, bây giờ không còn là cô thiếu nữ mười tám nữa đâu mà thích nghịch thế nào thì nghịch…”
Hứa Đào Nhi bị anh mắng yêu, đôi mắt dưới cặp kính râm liếc xéo anh:
“Ý anh nói em già rồi chứ