Chương 117: Một trăm mười bảy đồng tiền
Hai người đứng trong vườn, ánh mặt trời chói lóa chiếu rọi.
Bắc Bắc ngẩng đầu nhìn mặt trời sau đó quay lưng lại, cô nhìn người đàn ông đứng trước mặt hỏi: "Chú muốn nói với cháu chuyện gì?"
Tần Tuấn ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Con và Chu Thịnh quen nhau qua xem mắt sao?"
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . Không phải." Cô cười: "Có phải chú đã đọc những tin tức trước kia?"
"Ừm."
Bắc Bắc mím môi, giải thích: "Ngay từ đầu quả thật là đi xem mắt khá nhiều nhưng những người đó đều không giống Chu Thịnh. Cháu và Chu Thịnh gặp nhau ở hoàn cảnh khác."
"Vậy sao nói con từng tự sát là vì không muốn lấy Chu Thịnh?"
Bắc Bắc khẽ giật mình nhưng nghĩ đi nghĩ lại, theo như khả năng của Tần Tuấn có thể biết được chuyện này cũng bình thường thôi. Cô gật đầu: "Tự sát không phải vì Chu Thịnh. Khi đó cháu biết được mình không phải là con đẻ nên hơi khó chấp nhận."
Nghe vậy, Tần Tuấn nhìn Bắc Bắc chăm chú: "Thật sao?"
"Thật ạ." Bắc Bắc gật đầu nói: "Cháu lừa chú làm gì chứ. Huống chi là bây giờ cháu và Chu Thịnh rất hạnh phúc, cháu còn phải nói dối chú sao. Khi đó tự sát bởi vì chuyện này, không liên quan gì đến Chu Thịnh. Hơn nữa chú nhất định cũng đã điều tra được, Chu Thịnh thật sự rất tốt với cháu."
Tần Tuấn không nói gì, điều này ông đương nhiên cũng điều tra được. Bắc Bắc ở nhà họ Đồng chịu nhiều thiệt thòi, sau này Chu Thịnh bằng nhiều cách bảo vệ cô, ông đều biết cả.
"Thích Chu Thịnh lắm à?"
Bắc Bắc cười nhìn Tần Tuấn hỏi: "Chú thấy sao nào?" Cô cúi đầu, khẽ nói: "Chu Thịnh là người đầu tiên kéo cháu vào thế giới ấm áp, cũng là chồng của cháu, cháu không thích anh ấy thì thích ai nữa?"
Tần Tuấn không còn lời gì để nói.
Hai người đứng trong vườn nói chuyện khá lâu, Tần Tuấn mới nói câu cuối cùng: "Sau này nếu bị thiệt thòi gì, có thể về nhà, chúng ta từ nhỏ chưa từng cho con cái gì, cũng chưa hoàn thành trách nhiệm của bậc làm cha làm mẹ. Nhưng mà biết được con có tồn tại thì sẽ không giống như trước kia nữa. Con sau này cũng là người có gia đình, có việc gì đều có thể nói với chúng ta." Tần Tuấn suy nghĩ rồi nói: "Cha biết chúng ta có thể không như những gia đình khác nhưng chỉ cần con muốn làm, chúng ta đều sẽ ủng hộ con."
Bắc Bắc im lặng khá lâu mới gật đầu: "Cháu biết rồi."
Thật ra lớn tầm này rồi, lại nói về tình cảm này nọ thì hơi kỳ cục. Bắc Bắc chưa từng oán trách bọn họ, chẳng qua là nếu như muốn thân thiết giống như những cặp cha mẹ con cái khác thì tạm thời cô thật sự không làm được. Dù sao xa cách hơn hai mươi năm, đột nhiên nhận lại, đột nhiên biết sự thật, cô có thể chấp nhận đã là rất khó khăn rồi, thật sự là chưa có cảm giác thân thiết được.
Chỉ có thể từ từ từng bước, từ từ thay đổi thôi. Tần Tuấn cũng biết như thế, cho nên thái độ đối với cô cũng không quá thân thiết, chỉ kiên nhẫn hơn người bình thường một chút.
Trò chuyện một lúc, ba người cùng nhau ăn trưa. Chỉ cần Bắc Bắc đến, cô sẽ ở lại căn nhà này ăn cùng Lê Miên. Cô không thể làm gì được, bây giờ chuyện duy nhất có thể làm là ở bên Lê Miên nhiều hơn.
--
Sau khi từ nhà họ Lê rời đi, Chu Thịnh đến đón cô.
Vừa lên xe, Chu Thịnh gọi tên cô, vô cùng nghiêm túc: "Bắc Bắc."
"Sao vậy?"
"Anh phải nói với em chuyện này."
"Anh nói đi."
"Ngày mai công ty mới cắt băng khánh thành, anh phải đi."
Bắc Bắc ồ một tiếng, ngày mai là thứ bảy: "Vậy anh cứ đi đi, nói với em làm gì."
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . . . . .Anh chỉ nói với em một tiếng mà thôi."
Nghe vậy, Bắc Bắc hoài nghi nhìn chằm chằm anh một lúc: "Anh muốn làm gì?"
Chu Thịnh mím môi, lắc đầu: "Không muốn làm gì cả. Anh chỉ hỏi thử em. Bộ phim điện ảnh của em ngày mai công chiếu, chắc là anh không thể đi xem cùng em được."
Bắc Bắc thản nhiên gật đầu: "Không sao mà. Anh không phải luôn em cùng em sao? Nếu như xem chiếu rạp thì chúng ta đi sau xíu cũng không sao."
Chu Thịnh cười: "Ừm, được."
Vừa lái xe vừa trò chuyện, sự kết hợp của Bắc Bắc và Chu Thịnh có thể nói là vô cùng ăn ý.
Sau khi về đến nhà, Bắc Bắc nhận được tin nhắn Mã Viễn gửi cho mình, nói là muốn tìm mình nói chuyện về kịch bản phim truyền hình lần trước nhắc tới.
Bắc Bắc không từ chối, đồng ý ngay lập tức. Ngày mai hai người gặp mặt nói chuyện. Thực ra bản thân rất thích kịch bản bộ phim tự Mã Viễn viết. Trước đây cũng xem sơ qua nội dung, cho nên bây giờ vừa thấy Mã Viễn nói sắp bắt đầu chính thức bàn bạc thì vô cùng kích động.
Cực kỳ tò mò.
Thời gian thoáng cái trôi đi, ngủ một giấc thức dậy đã qua ngày hôm sau.
Chu Thịnh đi ra khỏi cửa từ sớm đến công ty mới cắt băng khánh thành. Còn Bắc Bắc vẫn ở nhà sửa soạn lát nữa đi gặp Mã Viễn. Trần Tĩnh đến đón cô, chỉ là Bắc Bắc không hề biết Mã Viễn cũng ở trong xe, còn đảm đương nhiệm vụ bác tài.
Nháy mắt nhìn thấy, cô không muốn lên xe, không muốn ăn cẩu lương đâu.
"Đạo diễn Mã, mọi người đây là phạm quy rồi."
Mã Viễn nhướng mày: "Phạm quy chỗ nào? Vợ chú đến đón cháu, chú chở vợ thì phạm quy chỗ nào nào?"
Bắc Bắc không có gì nói lại, quay ra tặng hai người ánh mắt xem thường.
"Xem ra hôm nay em sắp ăn cẩu lương no mất rồi."
Trần Tĩnh rất bình tĩnh nhìn cô: "Bình thường là chị ăn cẩu lương của em và sếp Chu, cũng có lúc em ăn cẩu lương của chị chứ."
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Cô hờn tủi nhìn Trần Tĩnh, kêu lên: "Chị Tĩnh, đừng vậy chứ."
Trần Tĩnh bật cười, vỗ vỗ đầu cô: "Được rồi. Hôm nay chị sẽ ở lại chỗ mọi người không lâu đâu, chị đến còn có việc khác nữa."
Bắc Bắc gật đầu: "Vậy à."
"Ừm."
Cụ thể là chuyện gì, Trần Tĩnh không nói, Bắc Bắc cũng không hỏi. Nhất thời trong xe vô cũng yên tĩnh.
Kịch bản của Mã Viễn thật sự rất hấp dẫn Bắc Bắc, là bộ phim đô thị mang hơi hướng thần bí. Nữ chính là pháp y, còn nam chính là cảnh sát. Chỉ là đến phần phát triển phía sau, Mã Viễn không biết làm sao viết cứ cảm giác không hợp lý. Vì vậy, bây giờ mới tìm Bắc Bắc thảo luận, dù sao người lựa chọn ngay từ đầu của Mã Viễn cũng là Bắc Bắc, nữ pháp y xinh đẹp.
Sau khi Bắc Bắc nghe Mã Viễn nói xong, ngồi thảo luận chung rất là lâu rồi mới rời đi.
Cô rất hứng thú với kịch bản