Chương 118: Một trăm mười tám đồng tiền
Không thể không nói, Mã Viễn nói không sai chút nào.
Bắc Bắc còn chưa rời đi, Chu Thịnh gọi điện thoại cho cô, nó nơi ở của bọn họ bị lộ rồi, tạm thời không thể về, bảo Bắc Bắc ở một nơi khác trước.
"Về đâu ạ?"
Chu Thịnh suy nghĩ rồi nói: "Muốn về ở cùng với bà nội không?"
Thật ra vẫn có nơi khác để ở, Chu Thịnh có nhiều nhà nhưng anh lo Bắc Bắc không đồng ý. Hơn nữa, những nhà đó từ khi ở chung với Bắc Bắc, anh cũng không quay lại, cứ ở mãi bên này với Bắc Bắc.
Chu Thịnh ừm một tiếng: "Được. Em cứ chỗ Mã Viễn đi, anh tới đón em."
Bắc Bắc bật cười, vội vàng từ chối: "Đừng. Chỗ anh bị bao vây, chắc ra không được đâu. Đừng đến đón em nữa. Em nói đạo diễn Mã đưa em về là được rồi." Im lặng, Bắc Bắc nghĩ thêm rồi nói: "Thôi. Em bảo đạo diễn đưa em về nhà họ Lê, đến lúc đó rồi anh đến nhà họ Lê đón em, được chứ?" Cô nghĩ đến những tin tức trên mạng, bây giờ đã lộ ra như vậy rồi, người nhà họ Lê nhất định cũng đã xem. Vì để bọn họ an tâm hơn, Bắc Bắc quyết định mình vẫn nên về nhà họ Lê một chuyến thì hơn, giải thích rõ, tiện thể ở lại với Lê Miên.
Cô thật sự muốn để Lê Miên nhận trị liệu, để đôi mắt của bà lại nhìn thấy trở lại, nếu không thì thật sự khổ quá.
Chu Thịnh gật đầu đồng ý: " Được, vậy em đến nhà họ Lê, rồi anh đến đó đón em. Chuyện trên mạng không cần phải lo, bên công ty sẽ xử lý tốt."
Bắc Bắc cười: "Em biết rồi." Cô tin tưởng năng lực của Chu Thịnh, nếu như đã định dùng phương thức này công khai, vậy chắc chắn Chu Thịnh sẽ chuẩn bị đâu vào đấy.
"Ừm, yên tâm. Đến nơi thì gọi cho anh."
"Vâng."
Cúp điện thoại xong, Bắc Bắc mỉm cười nhìn Mã Viễn: "Đạo diễn Mã."
Mã Viễn nhìn chăm chăm Bắc Bắc một lúc, hỏi: "Nhà họ Lê mà cháu muốn đến là nhà họ Lê nào?"
"Vâng. Chuyện này hơi phức tạp."
Nghe vậy, Mã Viễn đã hiểu, không hỏi thêm: "Đợi chị Tĩnh của cháu đến thì đưa cháu đi."
"Vâng. Làm phiền chú rồi."
Mã Viễn bật cười: "Không cần khách sáo. Dù sao kịch bản tiếp theo cũng chọn cháu rồi."
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . Được ạ." Đối với Mã Viễn, cô càng cảm ơn hơn.
"À. Chuyện của cháu bị tung ra, có ảnh hưởng đến bộ phim điện ảnh không ạ?"
Mã Viễn nhướng mày: "Phim được chú ý nhiều, chỉ có tốt, chứ không có hại." Đạo diễn cười, nhìn Bắc Bắc: "Còn phải cảm ơn cháu và tổng giám đốc Chu đã tuyên truyền miễn phí thay chú nữa đó." Lúc này đây, chuyện lộ ra của Bắc Bắc và Chu Thịnh chỉ khiến cho bộ phim càng trở nên phổ biến. Xét về độ nổi tiếng thì Bắc Bắc không hot bằng Chu Thịnh, cho nên Mã Viễn dẫn cô cùng đi tuyên truyền, cũng còn nhiều người chưa biết đến cô.
Mà Chu Thịnh lại khác. Bất kể là trước kia hay bây giờ, ông chủ trẻ của tập đoàn Chu ttrên cơ bản ai cũng biết, tiếng tăm lừng lẫy, lại thêm chuyện kết hôn ẩn bị phanh phui, dựa trên sự tò mò về vợ của Chu Thịnh thì sẽ rất nhiều người đi xem phim. Hơn nữa đám bạn làm ăn của Chu Thịnh vì có thể lôi kéo quan hệ với Chu Thịnh, nhất định phải tìm hiểu nhiều hơn về tình hình cô vợ của Chu Thịnh.
Vì vậy, rạng sáng đêm nay sẽ công chiếu phim điện ảnh, doanh thu chỉ có tốt hơn, chứ không có kém đi.
Mã Viễn cũng tương đối có lòng tin đối với bộ phim của mình, chỉ cần có người đi xem vậy thì dư luận nhất định sẽ tốt. Đến khi đó dựa nào tuyên truyền của những người bình luận trên mạng, bộ phim điện ảnh này đã đủ thỏa sức vươn lên.
Độ nổi tiếng của Lê Tiêu và Triệu Manh Manh, cộng thêm Mã Viễn nữa, bộ phim đã thành công một nửa rồi. Thêm vào chuyện lần này nữa, Mã Viễn cơ hồ có thể tưởng tượng được bộ phim sẽ rất ăn khách. Đây không phải do ông tự tin, chỉ là một loại phân tích theo lý tính.
Nghe vậy, Bắc Bắc im lặng một lúc: "Không ảnh hưởng đến bộ phim thì may quá, cháu chỉ lo sẽ ảnh hưởng đến phim của chú thôi."
Mã Viễn bật cười: "Yên tâm đi. Không sao đâu."
Bắc Bắc vâng một tiếng: "Vậy là tốt rồi ạ."
Sau một lúc, Trần Tĩnh đã đến. Mã Viễn và Trần Tĩnh cùng nhau đưa cô đến nhà họ Lê. Bắc Bắc vừa đến nhà họ Lê, còn chưa vào cửa thì có người đi ra.
"Bắc Bắc."
"Chị Mẫn."
Lê Mẫn nhìn về phía cô chớp mắt: "Sao lại đến giờ này?"
Bắc Bắc gật đầu, nói giỡn: "Đến lánh nạn."
Lê Mẫn phì cười: "Lánh nạn gì chứ. Chu Thịnh đều giải quyết được hết rồi."
"Vậy ạ." Bắc Bắc nháy mắt nhìn chị: "Giải quyết thế nào?"
"Em chưa xem?"
Bắc Bắc lắc đầu. Lúc nãy hơi buồn ngủ, vừa lên xe là cô ngủ ngay. Khi xuống xe là do Trần Tĩnh vỗ cô tỉnh dậy. Bắc Bắc cũng thấy bất mãn với bản thân, vào thời điểm này mà vẫn ngủ được, còn ngủ vô cùng ngon lành nữa, thật không dễ dàng mà.
Lê Mẫn: ". . . . . . . . . . . . . . . . ."
Đối với thái độ thờ ơ này của Bắc Bắc, chị cũng không biết nên nói sao cho tốt được.
Hai người vừa đi vừa nói. Lê Mẫn nói hết phương thức giải quyết của Chu Thịnh, thật ra cũng không làm gì nhiều. Chuyện trên mạng đối với Bắc Bắc mà nói cũng không tổn hại quá lớn, nhưng mà vì bảo vệ vợ mình, mấy cái tích V lớn, mấy bình luận xấu của tích V lớn, Chu Thịnh đã gửi thư luật sư cho những tích V lớn đã đưa tin không đúng sự thật. Anh không cho phép bất cứ ai nói vợ anh không tốt, cũng không cho phép bất cứ ai vấy bẩn vợ anh.
Sau khi nghe xong, Bắc Bắc rất bình tĩnh gật đầu: "Như vậy à."
"Em chỉ phản ứng thế thôi?"
Bắc Bắc bật cười, nhìn Lê Mẫn đang lo lắng cho mình, cong môi cười: "Không phải lo gì cả. Trước đó em cũng đoán Chu Thịnh sẽ làm như thế rồi."
Lê Mẫn lên tiếng, nhìn Bắc Bắc từ trên xuống dưới: "Thật hâm mộ đôi vợ chồng trẻ mấy người."
Bắc Bắc: "Đâu có trẻ đâu."
Lê Mẫn vỗ bả vai cô, chỉ chỉ nói: "Vào trong đi. Một