Tôi dùng một con dao chặt đôi bàn tay đó xuống. Rửa thật sạch. Tôi cắt rời từng khớp ngón tay của anh ta ra. Bật bếp lửa. Bỏ một chiếc nồi lên. Cho dầu vào. Cho cả hành vào. Đến khi dầu sôi và hành đã thơm vàng. Tôi cho tất cả những khúc ngón tay vào. Đảo liên tục. Đến khi nó chín. Cho nước vào thêm muối và bột ngọt. Lấy những thứ rau củ còn sót trong tủ lạnh ra cắt gọt cẩn thận rồi bỏ vào. Một nồi canh thật ngon và hấp dẫn.Tôi nhớ những lần chạy trốn. Được mọi người bắt đưa về tới tận nhà anh ta. Anh ta ngoài mặt rất vui vẻ, như một người chồng tốt vị tha và hiểu chuyện. Tôi không thể thoát khỏi bàn tay đó. Tôi biết chắc mỗi lần như thế anh ta càng điên dại hơn. Tôi muốn anh ta phải điên. Phải thật điên loạn. Càng điên càng tốt.Tôi lại tìm cách chạy trốn. Tôi không muốn sống trong cảnh tù túng nữa. Tôi phải chạy thật nhanh. Để không bị anh ta bắt lại.Tôi chạy trốn anh ta bắt lại. Trước mặt mọi người, anh ta luôn tỏ vẻ hiền lành một người tốt bụng. Chỉ có khi bên cạnh tôi, anh ta mới lột cái mặt nạ da người ra. Anh ta là một con quái vật gớm ghiếc.Ánh mắt anh ta hận như muốn lột da của tôi ra. Chặt đứt đôi chân của tôi để tôi không đi đâu được.Tôi nhìn tô canh thơm ngon với những ngón tay ngắn dài."Thật ngon."Tôi nhai từng khúc ngón tay như đang tận hưởng cảm giác trả thù hả hê. Tôi ngồi nói chuyện một mình với không khí:"Được tôi ăn.""Anh vừa lòng chưa?""Anh có thích không?"Anh thật ngon. Người đàn bà ăn hết tô canh.Nhìn núi xương nhỏ chất cao, cô rất hài lòng. Xem anh ta có cách gì sờ lên cô. Quăng tất cả vào sọc rác. Thật dơ.Tôi đi lên trên lầu. Nằm lên trên chiếc giường ngủ một giấc thật ngon.Hàng xóm đều cảm thấy quái lại. Một tuần rồi căn nhà đối diện không hề mở cửa. Không có người ra vào. Bình thường luôn có một người đàn ông xuất hiện buổi sáng đi làm và chiều tan ca rất đúng giờ. Thỉnh thoảng anh ta còn chào hỏi mọi người rất nhiệt tình vui vẻ.Tuy vậy tiếng nấu ăn vẫn vang lên đều đặn mỗi ngày. Mùi thơm của thức ăn bay ra.Một người đàn ông trung niên tốt bụng gõ cửa."Có ai ở nhà không?"Căn nhà vẫn đóng im cửa. Vẫn im lặng như không có ai.Hai tuần trôi qua, mùi hôi thối từ căn nhà này lại bốc lên thay cho mùi thức ăn thơm ngon trước đó.Chiếc cửa vẫn yên lặng.Mùi hôi nồng nặc khiến mọi người không thể chịu nổi. Lực lượng bảo vệ phải xử lý. Họ phá cửa.Mở cửa ra họ thấy một phòng khách