Tôi chặt tiếp hai cánh tay của anh ta ra. Nó khá dài. Tôi chọn một cái nồi to nhất. Thả chúng vào. Bắc lên bếp lửa ninh vào giờ cho đến khi chúng mềm ra. Chỉ còn lại bốn khúc xương còn nguyên vẹn.Cả người anh ta thì bỏ vào hai cái bao to. Rồi bỏ vào tủ lạnh.Tôi cười to:"Anh muốn chết sao? Tôi cho anh toại nguyện.""Đừng trách sao tôi không thương anh. Tôi rất thương anh đó. Anh muốn gì tôi đều chiều theo ý của anh nha. Ha.. ha.."Những tiếng chặt thịt không ngừng vang lên. Mùi thơm bay khắp căn phòng bếp.Cứ như vậy lặp lại xuống một tuần. Cô thường nói chuyện với không khí. Cười điên dại.Có lẽ, những ấm ức trong suốt thời gian bị giam cầm khiến tinh thần cô gần như không thể tỉnh táo lại. Càng lúc càng điên cuồng.Cô nghe tiếng gõ cửa:"Rầm.. rầm.."Không hắn lại trở về. Không thể mở cửa. Cô ngồi co ro trên chiếc ghế sô pha đã khô máu. Biến thành nâu đỏ. Tóc tai bù xù. Miệng không ngừng lẩm bẩm."Không.. đừng.. đến.. đây.."Tiếng gõ cửa ngừng lại. Nhưng đôi mắt đầy hoảng sợ của cô lại nhìn lên trần nhà."Giết.. giết.."* * *Cô ta thấy anh ta! Là người đàn ông này đã hủy hoại tất cả tương lai của cô.Bàn tay đầy máu vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô."Sợ sao?"Giọng nói trầm trầm cất lên như từ dưới địa ngục vang lên."Biến đi. Cút. Anh cút đi."Cô xua tay trong không khí. Cố gắng đẩy người đàn ông đó ra.Máu từ dưới chiếc váy trắng tinh chảy ra. Ướt đỏ một mảng lớn."Đau.. làm ơn đừng lại."Hắn ta vẫn tiếp tục như một con thú điên cuồng tấn công.Cô không ngừng giãy giụa mong thoát ra. Nỗi đau quằn quại khiến cô ta mê man. Cảm giác phía dưới như có thứ gì đó trượt ra. Một cục máu đỏ tươi như một nắm tay em bé.Hắn hoảng hốt dừng lại. Bế cô lên giường. Lau sạch tất cả vết máu và ôm cô ngủ. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ:"Kẻ sát nhân. Trả con lại cho ta."Cô nằm trên giường như cái xác không có hồn. Mắt trợn ngược. Như một bà điên.Cả người run rẩy vì lạnh. Nhưng không hề mở miệng. Hàm răng cắn chặt đến khi bật ra máu."Ta sẽ trả thù."Một ý nghĩ lóe lên rồi chợt vụt tắt.Bóng tối bao trùm cả căn phòng. Tiếng chó sủa của hàng xóm. Tiếng xe chạy của những người đi làm ca đêm.Mọi thứ như nuốt chửng cô vào cái bóng tối tuyệt vọng. Trong căn phòng luôn có một mùi tanh nồng khiến cô muốn nôn ra.Cô càng đẩy hắn ra thì hắn càng ôm chặt lấy. Hắn sợ. Hắn sợ cô sẽ biến mất. Chỉ cần hắn không quan sát cô sẽ tìm cách trốn đi.* * *Mở tủ lạnh ra