Chồng Điên ( Hệ Liệt 7 )

Bà Điên


trước sau

Tôi chặt tiếp hai cánh tay của anh ta ra. Nó khá dài. Tôi chọn một cái nồi to nhất. Thả chúng vào. Bắc lên bếp lửa ninh vào giờ cho đến khi chúng mềm ra. Chỉ còn lại bốn khúc xương còn nguyên vẹn.Cả người anh ta thì bỏ vào hai cái bao to. Rồi bỏ vào tủ lạnh.Tôi cười to:"Anh muốn chết sao? Tôi cho anh toại nguyện.""Đừng trách sao tôi không thương anh. Tôi rất thương anh đó. Anh muốn gì tôi đều chiều theo ý của anh nha. Ha.. ha.."Những tiếng chặt thịt không ngừng vang lên. Mùi thơm bay khắp căn phòng bếp.Cứ như vậy lặp lại xuống một tuần. Cô thường nói chuyện với không khí. Cười điên dại.Có lẽ, những ấm ức trong suốt thời gian bị giam cầm khiến tinh thần cô gần như không thể tỉnh táo lại. Càng lúc càng điên cuồng.Cô nghe tiếng gõ cửa:"Rầm.. rầm.."Không hắn lại trở về. Không thể mở cửa. Cô ngồi co ro trên chiếc ghế sô pha đã khô máu. Biến thành nâu đỏ. Tóc tai bù xù. Miệng không ngừng lẩm bẩm."Không.. đừng.. đến.. đây.."Tiếng gõ cửa ngừng lại. Nhưng đôi mắt đầy hoảng sợ của cô lại nhìn lên trần nhà."Giết.. giết.."* * *Cô ta thấy anh ta! Là người đàn ông này đã hủy hoại tất cả tương lai của cô.Bàn tay đầy máu vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô."Sợ sao?"Giọng nói trầm trầm cất lên như từ dưới địa ngục vang lên."Biến đi. Cút. Anh cút đi."Cô xua tay trong không khí. Cố gắng đẩy người đàn ông đó ra.Máu từ dưới chiếc váy trắng tinh chảy ra. Ướt đỏ một mảng lớn."Đau.. làm ơn đừng lại."Hắn ta vẫn tiếp tục như một con thú điên cuồng tấn công.Cô không ngừng giãy giụa mong thoát ra. Nỗi đau quằn quại khiến cô ta mê man. Cảm giác phía dưới như có thứ gì đó trượt ra. Một cục máu đỏ tươi như một nắm tay em bé.Hắn hoảng hốt dừng lại. Bế cô lên giường. Lau sạch tất cả vết máu và ôm cô ngủ. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ:"Kẻ sát nhân. Trả con lại cho ta."Cô nằm trên giường như cái xác không có hồn. Mắt trợn ngược. Như một bà điên.Cả người run rẩy vì lạnh. Nhưng không hề mở miệng. Hàm răng cắn chặt đến khi bật ra máu."Ta sẽ trả thù."Một ý nghĩ lóe lên rồi chợt vụt tắt.Bóng tối bao trùm cả căn phòng. Tiếng chó sủa của hàng xóm. Tiếng xe chạy của những người đi làm ca đêm.Mọi thứ như nuốt chửng cô vào cái bóng tối tuyệt vọng. Trong căn phòng luôn có một mùi tanh nồng khiến cô muốn nôn ra.Cô càng đẩy hắn ra thì hắn càng ôm chặt lấy. Hắn sợ. Hắn sợ cô sẽ biến mất. Chỉ cần hắn không quan sát cô sẽ tìm cách trốn đi.* * *Mở tủ lạnh ra

nhìn cái đầu đã chuyển từ màu trắng hồng qua một màu xám đen. Mùi hôi thối bốc ra. Cô ta cười như một con điên."Anh cuối cùng cũng có ngày này."Nằm trong tay tôi mặc cho tôi chặt ra thành từng miếng nhỏ.Đóng tủ lạnh lại. Cô bước lên trên lầu. Bước chân như bất cứ lúc nào cũng có thể nghiêng ra một bên không vững.Một người đàn bà tóc tai bù xù, đôi mắt đỏ ngầu và mặt tái nhợt ngồi trước gương trang điểm.Trong mắt cô ta, hình ảnh trong gương là một cô gái trẻ trung, đôi mắt to tròn và làn da trắng mịn."Mày thật xinh đẹp!"Gỡ cái tủ nhỏ lấy một tờ giấy cắt nó thành những mảnh vụn."Ta tự do rồi! Giờ thì hắn không còn có thể bắt ta được."Chưa kịp vui mừng thì một cơn choáng voáng ấp tới. Cô ta lê bước đến chiếc giường trăng lớn giữa phòng. Nằm xuống như một nàng công chúa muốn nghỉ ngơi.Trong giấc ngủ là những cơn ác mộng tràn về. Hai bàn tay của hắn sờ soạng khắp người cô. Hắn muốn. Bất chấp tiếng kêu gào của cô. Hắn chói tay chân cô lại để cô không chạy trốn nữa."Không. Tha cho tôi."Tiếng khóc lóc của một cô gái trẻ đáng thương.Đôi mắt đục ngầu mở mắt ra. Nhìn vào khoảng hư không. Chỉ cần nhắm mắt là cô ta lại thấy những cơn ác mộng.Cô ta nhìn đến chiếc ra nệm. Một màu đỏ tươi một bông hoa nở rộ trên một màu trắng tinh.Cô ta cười nhếch môi.Từ bốn phía những cánh hoa bẩn thỉu không ngừng di chuyển đến gần cô ta."Tránh ra.."Cô ta khua tay liên tục như muốn đánh thứ gì đó. Đôi mắt dữ tợn như một con thú bị tấn công muốn phản kháng. Sức cô ta yếu dần đến khi tay không nhấc nổi. Đôi mắt khép dần lại. Bóng tối lại phủ lên căn phòng. Tiếng gió đập ngoài cửa cũng không khiến cô ta nhăn trán.Trong căn phòng bốc lên mùi hôi thối như một con chuột chết. Người ta cứ nghĩ người đàn bà này đã chết. Không hô hấp vẫn còn. Chỉ là như một người sắp chết cố gắng đấu tranh với tử thần."Tôi phải sống. Dù không có con quái vật đó tôi vẫn sống tốt. Tôi không cần ai quan tâm cả."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện