Chương 134: Cưỡng ép đến mức hoàn toàn tắt thở.
Cô che bụng, cảm thấy có chút không thoải mái, Lục Kiến Nghiên tinh tường ý thức được.
“Làm sao vậy?”
“Bụng hơi đau, có lẽ là do dì cả sắp đến rồi.” Cô không nhịn được rên rỉ một tiếng, chậm nhiều ngày như vậy, nhất định sẽ bị đau bụng kinh.
Lông mày rậm rạp của anh hơi nhíu lại, vừa rồi hiển nhiên không dùng quá nhiều lực, làm sao có thể đau chứ?
Người phụ nữ mỏng manh này thật sự rất dễ khiến anh chán ghét.
“Cô uống thuốc chưa?”
“Hôm nay chưa uống.” Cô yếu ớt nói.
“Nhanh uống đi.” Anh mang theo chút bực bội, không biết là căm tức cô hay là căm tức mình.
Cô không lên tiếng, không muốn uống thuốc nữa, sau khi uống vào bụng cô cảm thấy khó chịu, cô mệt mỏi và buồn ngủ đến mức không muốn cử động.
Nhưng nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời, đại ma vương này sẽ không đem cô chặt từng khúc chứ?
Nghĩ về điều đó, cô cố gắng chống đỡ cơ thể của mình.
Lục Kiến Nghi nãy giờ nhìn cô, một cái chớp mắt cũng không có, nhìn cô hình dạng thê thảm, chỉ cần dùng một chút lực là cô sắp gục ngã, xương khớp liền rơi ra từng mảnh.
Cảm xúc nào đó trong người anh vượt quá giới hạn, như một con cá chép nhảy lên, xông qua trước bàn, lấy nước và thuốc đưa cho cô.
Sau khi uống xong, bụng cô có vẻ thoải mái hơn một chút rồi mê man chìm vào giấc ngủ.
Lục Kiến Nghi không buồn ngủ, trong lòng cảm thấy không vui.
Chính là do người phụ nữ ngu xuẩn này gây ra, khi nhìn thấy cô liền cảm thấy dây thần kinh nào đó bị kéo căng, trong người rất khó chịu.
Như trong bản năng anh ngồi dậy, ôm cả người cô và chăn bông lên giường.
Cô khiến anh không ngủ được, cô cũng đừng mong ngủ yên với anh.
Nhưng Hoa Hiền Phương vẫn ngủ rất say, thiên lôi đánh cũng không tỉnh, một chút ý thức cũng không có, ngày hôm sau tỉnh lại mới biết mình đang nằm trên giường.
Lục Kiến Nghiên chưa rời đi, anh vẫn ở bên cạnh.
Cô vừa quay người lại, liền đối mặt đôi mắt đen lạnh lẽo của anh.
“Tại sao tôi lại ở trên giường?”
“Chính em cô mình trèo lên, gan thật lớn, dám trèo lên giường của tôi.” Khóe miệng gợi lên một tia lạnh lùng trêu chọc.
“Không thể nào, tôi không có bị mộng du.” Cô ôm trán không tin.
Ngón tay trỏ mảnh khảnh thon dài của anh quấn lấy một sợi tóc trên ngực cô, đùa giỡn thích thú: “Ngày nghĩ, đêm nằm mơ. Có phải mỗi ngày cô đều nghĩ cách bò lên giường tôi không?”
“Không có, tôi chưa từng nghĩ tới.” Cô vội vàng lắc đầu, một đợt nóng từ cổ truyền đến da đầu nhanh chóng biến cô thành một con tôm đã chín.
Sao cô có thể, sao cô dám trèo lên giường anh, trốn còn không kịp đấy.
Lông mày rậm của anh chợt nhướng một cái, hai tia lạnh lẽo bắn thẳng ra khỏi mắt: “Chưa từng nghĩ tới, quá đáng ghét, không có chí tiến thủ.”
Hoa Hiền Phương muốn ói ra máu, quả nhiên đối với người không thích mình, dù mình có làm như thế nào cũng là sai, dù có làm gì, cũng chán ghét.
Cô vén chăn muốn ngồi dậy nhưng gần như bị anh kéo lại một cách thô bạo, bàn tay cường tráng đè lên vai khiến cô không thể động đậy: “Cả ngày hôm nay nằm đây cho tôi. Nếu cô không phục thì liền ném trên núi để tự sinh tự diệt.”
“Tôi còn phải đi làm.” Cô đang đổ mồ hôi hột, trước măt như có một hàng quạ đen oa oa bay ngang qua.
“Xin nghỉ.” Anh như một tướng quân đang ra lệnh, binh lính cấp thấp chỉ được phép tuân theo, không được làm trái.
Cô cắn chặt môi dưới, bụng kêu ùng ục hai cái: “Tôi đói rồi.”
Vẫn cố chấp không cho cô xuống lầu ăn cơm.
“Còn biết đói chứng tỏ sẽ không chết.” Đôi môi mỏng của anh hơi cong lên, như thể anh vẫn để tâm đến những gì cô nói tối hôm qua, cô không giống như một con ma yểu mệnh.
Bấm chuông gọi, anh bảo người giúp việc mang đồ ăn sáng lên.
Công thức nấu ăn hôm nay, là anh đã bảo dì Mai sắp xếp, làm các loại đồ bổ.
Trong bếp, có người vẫn không chịu từ bỏ ý định, sai người hầu hầm nhiều canh bổ dưỡng hoa hồng, còn dặn lúc mang lên, nhặt hoa hồng ra, không để cho Hoa Hiền Phương