Chương 135: Chồng à, muốn ôm đi.
Trong khoảnh khắc cô ta chạm vào lưng của Hoa Hiền Phương, cô đột nhiên tránh ra, bởi vì lao đã phóng ra rồi, đâm lao thì phải theo lao.
Hoa Mộng Lan dùng lực quá sức, cả người nghiêng về phía trước, căn bản không thể phanh lại kịp “” ào”” một tiếng liền ngã vào trong hồ.
“”Cứu mạng. Cứu mạng.” Cô ta sợ đến mất hồn, liều mạng vùng vẫy trong hồ, rõ ràng người đáng lẽ phải rơi xuống hồ là Hoa Hiền Phương, làm sao lại biến thành cô ta rồi?
Hoa Hiền Phương ngây ngẩn trong phút chốc, hoàn toàn chưa phản ứng kịp.
Hoa Mộng Lan từ đâu nhảy ra vậy, làm sao lại rơi xuống nước rồi?
Không phải là cô đang hoang tưởng chứ?
Từ xa có người giúp việc chạy đến, cô mới từ kinh ngạc hoàn hồn lại.
Không phải hoang tưởng, Hoa Mộng Lan thật sự rơi xuống nước rồi.
“”Nhanh lên, chị tôi rơi xuống nước rồi, tôi không biết bơi, cô nhanh lên, cứu chị tôi với.””
Người giúp việc nhảy xuống nước, đem Hoa Mộng Lan cứu lên bờ.
Cô ta uống mấy ngụm nước, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo, nhìn thấy Lục Kiến Nghi từ xa đang đi đến đây, nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngất.
Lục Kiến Nghi đã nhìn thấy bọn họ, nhanh như chớp chạy đến phía trước: “”Làm sao vậy?””
“”Cô Hoa bị rơi xuống nước, có thể là uống mấy ngụm nước, ngất đi rồi, nhưng vẫn còn thở.”” Người giúp việc ấn ngực cô ta, thực hiện hô hấp nhân tạo, cô ấy đã học qua lớp cứu hộ, biết nên làm như thế nào.
Trong lòng Hoa Mộng Lan muốn phát điên, vô cùng buồn bực.
Ấn gì mà ấn.
Cô ta muốn Lục Kiến Nghi ấn cho cô ta, muốn Lục Kiến Nghi miệng đối miệng hô hấp nhân tạo cho cô ta, không phải là một người giúp việc.
Chỉ là Lục Kiến Nghi lại không làm gì, động tác cứu hộ của người giúp việc rất chuyên nghiệp, anh đã nhìn trong mắt cho nên không có làm gì.
Hoa Hiền Phương lấy điện thoại gọi xe cấp cứu, Lục Kiến Nghi thấy quần áo cô vẫn khô, biết cô không bị rơi xuống nước.
“”Vì sao cô ta lại bị rơi xuống nước vậy?””
“”Tôi cũng không biết, tôi không nhìn thấy cô ấy đi đến, nơi này rõ ràng chỉ có một mình tôi. Tôi đang xem cá, nghe thấy “”ào”” một tiếng, ngẩng đầu lên đã thấy cô ấy rơi xuống nước rồi.”” Vẻ mặt Hoa Hiền Phương ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hoa Mộng Lan không thể giả vờ thêm được nữa, mở mắt ra, một hàng lệ tuôn rơi: “”Kiến Nghi, thật sự là anh sao? Có phải em đã chết rồi, đang nằm mơ không?””
“”Cô mà chết rồi thì không mơ được đâu.”” Khóe miệng Lục Kiến Nghi cong lên, cười như không cười, đi lên phía trước, đỡ cô ta đứng lên.
Cô ta giả vờ thân thể suy nhược, ngã vào trong ngực của anh: “”Kiến Nghi, em rất sợ hãi, em còn nghĩ rằng sau này không thể gặp lại được anh nữa.””
“”Không sao thì tốt.”” Lục Kiến Nghi vỗ vai cô ta, trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Hoa Hiền Phương biết anh thuộc loại gương mặt lạnh như núi băng vạn năm, có thương yêu hay cưng chiều đều để trong lòng, sẽ không từ biểu cảm để thể hiện ra ngoài.
Cô rũ đầu xuống, chân dẫm dẫm cỏ dại dưới đất, chúng nó cũng giống như cô, hèn mọn, nhỏ bé, bị người quên lãng, tự sinh tự diệt.
Còn Hoa Mộng Lan là bông hoa hồng trong vườn hoa, được tỉ mỉ chăm chút, tưới tắm, che chở đầy đủ.
Ánh mắt Lục Kiến Nghi như có như không quét qua mặt cô, lại quay về chỗ Hoa Mộng Lan: “Sao cô lại bị rơi xuống nước?””
Hoa Mộng Lan lau nước mắt ở khóe mắt, thút thít hai tiếng, giống như băn khoăn điều gì đó, rất khó để mở miệng: “”Kiến Nghi, anh đừng hỏi nữa, được không?””
“”Nói.”” Lục Kiến Nghi nói ra một chữ như mệnh lệnh.
Nước mắt của Hoa Mộng Lan bỗng nhiên lại chảy xuống, giống như bị oan khuất và uất ức lớn lao: “”Anh cũng đừng trách em ấy, không phải lỗi của em ấy, là em không tốt. Em không thể nghe theo lời của em ấy được, con của em không thể không có bố, em làm cho em ấy tức giận. Đây không phải là lỗi của em ấy, là lỗi của em. Chúng ta không nhắc tới việc này nữa, được không? Em cũng sẽ không trách em ấy.””
Cô ta nói đến mức làm người thương tiếc, lại còn một bộ dáng rất khoan dung độ lượng, thành công hắt một chậu nước bẩn lên người Hoa Hiền Phương.
Hoa Hiền Phương kinh ngạc, cô thật sự là nằm không cũng trúng đạn: “”Hoa Mộng Lan, cô muốn ăn vạ sao? Rõ ràng là cô tự mình rơi xuống, tại sao lại