Chương 223: Hồn ma xuất hiện
“,”Trên mặt Lục Kiều Sam xuất hiện vẻ hoảng sợ cực độ tới run lẩy bẩy.
Nghĩ mình nhìn thấy ma, cô ta vội vàng nắm lấy tay Hoa Mộng Lan nói: “”Cô…Cô có nhìn thấy người phụ nữ trên du thuyền đó không?””
“Thấy được, cô ta…hình như cô ta chính là Hoa Hiền Phương!” Sắc mặt Hoa Mộng Lan cũng không khá hơn Lục Kiều Sam chút nào, đều tái nhợt.
“Cô ta chưa chết sao?” Lục Kiều Sam rùng mình.
“Đó là du thuyền của Kiến Nghi, Kiến Nghi cũng đang ở trên đó, chúng ta qua đó nhìn xem một chút.”” Hoa Mộng Lan nuốt nước bọt thật mạnh, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, quyết tâm phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra?
Hoa Hiền Phương cũng nhìn thấy hai người kia, thực sự đúng là oan gia ngõ hẹp.
Người mà cô không muốn gặp nhất, lại cố tình chạm mặt ngay lúc này.
Cô đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời trên đầu cũng trở nên âm u.
Lục Kiến Nghi không muốn hai người kia lên, ra lệnh cho lái tàu điều khiển du thuyền tránh ra xa, nhưng hai người kia cứ đuổi sát theo phía sau không bỏ.
“Thôi, cho hai người đó lên đi, bằng không họ vẫn sẽ luôn bám theo mà không chịu dừng lại.” Hoa Hiền Phương mỉa mai nói.
Lục Kiến Nghi có chút bực bội.
Sau khi cô rời khỏi, Tần Nhân Thiên không ngần ngại hủy bỏ hôn ước với Lục Kiều Sam.
Kết quả Lục Kiều Sam nhất quyết không chịu từ bỏ, thề rằng không phải anh ta sẽ không lấy chồng, dây dưa suốt bốn năm. Để thoát khỏi cô ta, Tần Nhân Thiên dứt khoát chạy ra nước ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.
Hai người cứ thế lãng phí thời gian, lãng phí tuổi tác đến tận lúc Lục Kiều Sam trở thành một gái ế cao tuổi, tình tình cũng mỗi lúc một thêm quái đản.
Thang nối vừa được hạ, Lục Kiều Sam và Hoa Mộng Lan liền chạy đến.
Lục Kiều Sam tỉ mỉ chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt một lúc lâu, sự thù hận tồn đọng trong lòng bỗng bùng nổ trong phút chốc.
“”Hoa Hiền Phương, rốt cuộc cô là người hay ma? Nhiều năm như vậy vẫn cứ như âm hồn không tan, bám lấy Kiến Nghi không chịu buông bỏ, có phải cô có chết cũng muốn trở thành ma nhà họ Lục hay không?””
Mặc dù Hoa Hiền Phương đã chết, nhưng nỗi hận trong lòng Lục Kiều Sam không hề biến đi, thậm chí còn vì chuyện Tần Nhân Thiên hủy bỏ hôn ước mà trở nên dữ dội hơn rất nhiều.
Mỗi ngày cô ta đều nguyền rủa Hoa Hiền Phương cả trăm cà ngàn lần, nguyền rủa cô hồn bay phách lạc, hồn vía lên mây, trọn đời không thể siêu thoát.
Hoa Mộng Lan liếc nhìn bóng đen trên mặt đất: “”Kiều Sam, cô ta có bóng, không phải ma.””
“”Không thể. Cô ta đã chết, còn bị thiêu thành tro, làm sao có thể còn sống ở chỗ này?”” Lục Kiều Sam dụi mắt thật mạnh, hi vọng đó chỉ là ảo giác của chính mình.
Nhưng người trước mặt vẫn không biến mất.
Cô lạnh lùng nhìn hai người, thản nhiên dò xét họ, sắc mặt không hề thay đổi: “”Hai cô gái, các cô nhận nhầm người rồi. Tôi không phải Hoa Hiền Phương, tôi là Y Nhược.””
“Cô không phải Hoa Hiền Phương?” Lục Kiều Sam cùng Hoa Mộng Lan gần như đồng thời thốt lên, hai mắt trợn to hơn cả chuông đồng, kinh ngạc hơn cả khi nhìn thấy ma thực sự.
Hoa Hiền Phương khẽ tự giễu trong lòng.
Bốn năm rồi, hai người này không hề thay đổi!
“Lúc trước tổng giám đốc Lục cũng nhận nhầm, nhưng bây giờ anh ấy đã xác định tôi hoàn toàn không hề giống với người con gái tên là Hoa Hiền Phương kia một chút nào hết.”” Cô chậm rãi từ tốn nói.
Lục Kiều Sam thở phào nhẹ nhõm trong lòng, không phải Hoa Hiền Phương thì tốt, nếu Hoa Hiền Phương còn sống, cô ta nhất định sẽ tức đến hộc máu.
“”Cô lớn lên thành cái dạng gì cũng được, sao cứ nhất định phải giống cái dáng vẻ ghê tởm đó của Hoa Hiền Phương? Xấu chết đi được!””
Hoa Hiền Phương khẽ liếc cô ta một cái rồi chế nhạo: “”Khuôn mặt này của tôi đẹp hơn cô không biết bao nhiêu lần.””
Những lời này như giáng một cái tát vô hình vào mặt Lục Kiều Sam, làm sắc mặt cô ta trắng xanh: “”Người đẹp nhất Long Minh như tôi, cái túi đất như cô lấy gì mà so sánh?””
Hoa Hiền Phương quay đầu nhìn về phía Lục Kiến Nghi hỏi: “”Anh Lục, con gái ở Long Minh các anh đều có dáng vẻ tầm thường như vậy sao? Bộ dạng như thế mà cũng được coi là người đẹp nhất Long Minh hả?’
“Hoa Hiền Phương!” Lục Kiều Sam bực bội, buột miệng thốt lên, sau đó mới nhận ra mình đã gọi nhầm người.
Mặc dù người phụ nữ này không phải Hoa Hiền Phương, nhưng cô ta cũng đáng ghét và ghê tởm y hệt Hoa Hiền