Chương 414: Đùa giỡn chồng trong lòng bàn tay.
“Giống như vị lãnh chúa vô tội này, ở trên đỉnh của kim tự tháp, hô mưa gọi gió, giết tất cả chúng sinh trong nháy mắt, dễ dàng chinh phục cả thế giới, nhưng mà họ thật sự không biết phải làm cách nào để chinh phục người phụ nữ ở bên cạnh họ.”
Những lời này đã chạm đúng chỗ đau của Lục Kiến Nghi, đôi mắt của anh hơi ảm đạm đi.
Anh thật sự không biết phải làm cách nào để chinh phục người phụ nữ trước mặt này, làm như thế nào mới có thể có được trái tim cô ấy một cách trọn vẹn.
Trước mắt anh như có hai ngọn núi lớn chắn ngang.
Một người là Thời Trạch, một người là Hứa Nhã Thanh.
Anh từ đầu đến cuối đều không thể vượt qua hai ngọn núi đó.
Mỗi lần khi mà anh không dễ dàng gì mới có thể vượt qua những ngọn núi để bước vào trái tim cô, thì tai họa lại từ trên trời rơi xuống, đem anh đánh gục trở lại điểm xuất phát.
Hoa Hiền Phương không chú ý những thay đổi nhỏ bé trong biểu cảm của anh, tiếp tục nói:
“Anh ấy rõ ràng là rất thích mẹ, nhưng những điều buồn phiền ở trong lòng, từ trước đến nay đều không nói với mẹ, vẫn mong sao mẹ chủ động tỏ tình với anh ấy. Có một lần anh ấy phát hiện mẹ lén lút đốt tiền giấy cho bạn trai cũ ở bên hồ, thì cho rằng trong lòng mẹ chỉ nghĩ về bạn trai cũ, không phải thật tâm muốn gả cho anh ấy, đã rất tức giận, từ đó về sau, bắt đầu bật chế độ địa ngục tự hành hạ, ngược đãi bản thân. Đúng vào lúc đó, Hoa Mộng Lan trở về. Cô ta đã thông đồng với chị chồng của mẹ, muốn đuổi tôi đi, giành lại vị trí bà chủ nhà họ Lục. Chọc tức mẹ, khiến mẹ ghen tị, nên đã đưa Hoa Mộng Lan về nhà, suốt ngày ở trước mặt mẹ thể hiện tình cảm.”
Cô dừng lại một chút, thở dài:
“Tôi làm sao mà biết được anh ta làm như vậy là để chọc tức tôi chứ? Tôi cho rằng anh ta thật sự là một tên cặn bã phong lưu lăng nhăng, nên trông lòng thất vọng bỏ trốn.”
Lâm Đại Dao hít một hơi thật sâu, không thể tin được, biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.
Câu chuyện tình yêu phức tạp của hai người có thể dựng thành một bộ phim thần tượng được luôn rồi.
Túi sữa nhỏ nhấp nháy cặp mắt to, có vẻ đã hiểu rõ.
Quá phức tạp và quanh co, đầu của cậu đã loạn như keo dán rồi.
Người lớn thật rắc rối, yêu tới yêu lui, cuối cùng xui xẻo nhất vẫn là những đứa trẻ.
“Tình yêu chắc chắn là một sinh vật đáng sợ, nuốt chửng các tế bào não, vì vậy khi người thông minh bắt đầu yêu, họ sẽ trở thành một tên ngốc.”
Lục Sênh Hạ vỗ nhẹ tay: “Cháu trai yêu quý của tôi, những lời của cháu thật là triết lí. Anh cả của cô có chỉ số cảm xúc (EQ) cao, chỉ số thông minh (IQ) cao, bảng thương số gấp đôi, ai có thể nghĩ được lại là một tên ngốc si tình chứ?”
Lục Kiến Nghi dở khóc dở cười, thật sự không biết Lục Sênh Hạ đây là đang tẩy trắng hay bôi đen cho anh ta nữa.
Lục Kiến Nghi vươn tay ra, bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Sênh Hạ: “Em chính là một tên lừa bịp chuyên nghiệp, không có chỗ nào là không có những trò hãm hại.”
Lục Sênh Hạ rùng mình một cái, vội vàng chạy đến trốn phía sau Hoa Phi.
Hoa Phi vỗ vai anh rể đồng cảm: “Anh rể, anh cùng chị gái của em tốt xấu gì cũng là gương vỡ lại lành, sau này phải trân trọng thật tốt.”
Túi sữa nhỏ dường như đã phát hiện ra bí mật lớn nào đó ngày hôm nay, kêu “A” một tiếng, nhìn Lục Kiến Nghi với ánh mắt buồn bã.
“Bố ma vương, đến tận bây giờ bố vẫn chưa làm cho mẹ thích người, vì thế mà mới mang người phụ nữ xấu xa Kiều An tới chọc tức mẹ phải không?”
Lục Kiến Nghi nhận mười triệu điểm tổn thương tinh thần.
“Làm sao có khả năng đó? Hiện tại bố là người mẹ con yêu thích nhất.”
Anh ôm lấy vai của Hoa Hiền Phương, mặc dù có chút thiếu tự tin, nhưng đã bị nụ cười hiếm hoi của anh che đậy.
Túi sữa nhỏ ngẩng đầu nhìn mẹ nói: “Mẹ ơi, người mà mẹ yêu nhất có phải là bố ma vương không?”
Một tia sáng lấp lánh tinh quái lóe lên từ trong mắt Hoa Hiền Phương:
“Không phải.” Cô nói rất rõ ràng và khẳng định.
“Ông anh đáng thương.” Lục Sênh Hạ nhìn bằng một ánh mắt đồng cảm.
Lục Kiến Nghi cảm thấy có một cái tát vô hình tát thẳng vào mặt mình, đánh đến nỗi anh thấy đau âm ỉ trên má.
Mặc dù là nói sự thật, nhưng có cần đơn giản, bộc trực