Chương 425: Lục Kiến Nghi, anh đúng là một tên khốn nạn.
Ý chí của Hoa Hiền Phương bị tan vỡ chỉ trong phút chốc.
Cô ngồi dậy, cầm lấy cây dù, chạy ra phía bên ngoài.
Gió bên hồ lạnh thấu xương, cô theo bản năng rùng mình một cái, vội vàng quấn chặt chiếc áo khoác của mình.
Lục Kiến Nghi ướt sũng, nước trên tóc liên tục chảy xuống dọc theo khuôn mặt, trông giống một dòng suối nhỏ.
Sắc mặt của anh tái nhợt đến đáng sợ, tựa như đá cẩm thạch vậy, không có một chút màu máu nào hết, ngay cả bờ môi cũng trắng bệch.
Hai cánh tay của anh rũ xuống bên người, mu bàn tay máu thịt be bét đã trở nên sưng đỏ bởi vì bị nước mưa cọ rửa, đáng sợ tới nỗi chỉ liếc thoáng qua cũng có thể khiến người nhìn phải rùng mình, tạo ra cảm giác dường như bàn tay đó sắp trở thành tàn phế vậy.
Cô vô cùng hoảng sợ, kêu to: “Lục Kiến Nghi, anh điên rồi sao? Anh làm gì ở nơi này suốt cả đêm thế hả?”
Một nụ cười gượng gạo cực kỳ thê thảm từ từ xuất hiện trên khuôn mặt anh, anh thở dốc một hơi, tựa như một con thú đang bị thương nặng đang gắng sức kéo lại một hơi tàn: “Không cần phải để ý đến anh, chờ khi nào mưa tạnh là em có thể đi rồi.”
Cô khẽ cắn môi, vươn tay ra, áp lòng bàn tay lên trán của anh.
Trời ạ, nóng hầm hập thế này, nóng đến mức làm tay của cô suýt bị bỏng.
Cái tên này lúc nào cũng vậy, mỗi lần bị cô chọc giận đều sẽ làm ra trò ngu ngốc tự sát ngược đãi bản thân này.
“Nếu như anh chết, tôi sẽ mở một chai sâm panh để ăn mừng cho sự tự do của tôi.” Cô tức giận nói.
“Được.” Anh thấp giọng thốt ra một chữ, dáng vẻ cam chịu cùng với thái độ hờ hững như muốn bảo cô mặc kệ để anh tự sinh tự diệt, như thể đang giúp cô hoàn thành nguyện vọng mà cô vừa nói.
“Lục Kiến Nghi!” Cô choáng váng. Chắc hẳn tình hình hiện tại của anh đang rất tệ, không chỉ bị cảm lạnh vì đã ngâm nước mưa trong thời tiết nổi đầy gió lạnh mà vết thương còn bị nhiễm trùng nhiễm khuẩn. Nếu không được chữa trị kịp thời, không chừng anh sẽ thực sự chết mất.
“Nếu anh không trở về, tôi sẽ ngồi ở chỗ này đội mưa cùng anh. Tôi là phụ nữ có thai, nếu như tôi bị cảm, con của anh sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ đâu.”
Cô còn chưa nói dứt lời, Lục Kiến Nghi đã nhảy dựng lên: “Người phụ nữ ngốc nghếch này, em mau chóng cút trở về cho anh.”
Chân của anh có hơi tê, đi loạng chà loạng choạng vài bước mới đi đứng được như bình thường.
Cũng may thân thể của anh khoẻ mạnh, nếu như những người khác dám ngược đãi bản thân giống anh lúc này thì hẳn là đã ngất đi từ lâu rồi, phải gọi xe cấp cứu.
Sau khi trở về nhà, Hoa Hiền Phương gọi điện thoại cho bác sĩ, tiếp đấy còn băng bó vết thương cho anh, rồi lại lấy cho anh thuốc cảm lạnh cùng với thuốc tiêu viêm.
Hoa Hiền Phương quá mệt mỏi, thậm chí còn chẳng thèm trút ra cơn tức giận trong lòng.
“Lục Kiến Nghi, anh đúng là một tên khốn nạn.”
“Anh cũng nghĩ vậy.” Anh tự giễu cười một tiếng.
“Cho dù anh có làm gì đi chăng nữa, tôi… tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.” Vẻ mặt của cô thể hiện rất rõ sự quyết liệt.
“Anh biết, nhưng anh sẽ không buông tay.” Anh nói cực kỳ dứt khoát, từng chữ đều thể hiện sự kiên quyết trong lòng anh, không cho phép tồn tại bất cứ khả năng dao động nào.
Cô cắn răng, trong lòng kìm nén nỗi oán hận lâu như vậy, không phải chỉ vài câu nói ngon ngọt là có thể dễ dàng tiêu tan.
“Lục Kiến Nghi, tôi nói cho anh biết, loại người như tôi có trái tim cực kỳ nhỏ, không thể chứa nỗi bất kỳ một hạt cát nào. Mà anh thì cứ luôn vứt hạt cát đến trước mặt tôi để giày vò tôi, để bọn chúng không ngừng ăn mòn ở bên trong lòng tôi, cuối cũng khiến trái tim của tôi trở nên rách nát.”
Anh vươn tay ra, cầm lấy tay của cô: “Anh nhất định sẽ dọn sạch tất cả đống cát đó, không cho chúng xuất hiện trước mặt em nữa. Nếu như anh còn thả một hạt cát nào khác đến giày vò em, anh sẽ móc trái tim ra để bồi thường cho em.”
Cô tức giận trợn mắt lườm anh một cái: “Không phải anh đã trao trái tim cho tôi rồi sao? Lấy cái gì để bồi thường?”
Anh cười chua chát: “Vậy thì anh sẽ bồi thường cho em bằng tính mạng mình, cả một đời làm trâu làm ngựa cho em.”
Hoa Hiền Phương thở dài một hơi ở trong lòng. Ma Vương vẫn là Ma Vương như cũ, cho dù đã hạ mình nhưng thực chất tính chiếm hữu độc đoán ngấm bên trong xương máu sẽ không bao giờ thay đổi.
Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn không bỏ qua cho cô.
Muốn trói chặt cô ở bên cạnh, trói đến chết mới thôi.
“Điều tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi là kết hôn với anh thay cho Hoa Mộng Lan.”
“Đây là số phận, cũng là định mệnh. Anh chấp nhận rồi, em cũng phải chấp nhận.” Anh nói rất rõ ràng, đồng thời còn nhấn mạnh từng chữ.
Sau khi tỉnh ngủ, Túi Sữa Nhỏ từ trên lầu chạy xuống dưới, nhìn thấy hai tay của anh quấn đầy băng gạc, giật mình kêu lên: “Bố Ma Vương, con mới ngủ một giấc thôi, sao bố đã trở thành bệnh nhân rồi?”
Lục Kiến Nghi nâng trán, nói: “Tối hôm qua luyện quyền anh, không cẩn thận làm tay bị thương.”
“Bố Ma Vương, bố lại dùng