Chương 426: Dạy cho người đàn bà đanh đá một bài học.
Vào cuối tuần, Tư Mã Ngọc Như gọi điện, bà ta đặt một phòng riêng ở nhà hàng Quảng Đông, mời chị em Hoa Hiền Phương và Lâm Đại Dao ăn tối cùng nhau. Bà ta cũng gọi điện cho gia đình em trai mình, có cảm giác giống như một buổi đính hôn.
Trước khi ra khỏi nhà, Hoa Hiền Phương quay đầu nhìn em trai: “Thể hiện chút tình cảm, được không?”
Hoa Phi khẽ giật mình ngơ ngác nhìn cô, không biết là cậu ta không hiểu ý cô hay là không biết cách biểu lộ tình cảm.
Hoa Phi nắm lấy tay anh đặt lên eo Lâm Đại Dao, đơn giản, thẳng thắn và thô lỗ.
Hoa Phi run rẩy muốn thu lại, lại bị cô ấy đè chết không nhúc nhích được: “Sau này chúng ta đến nhà hàng, anh phải như thế này. Anh phải thể hiện ra cảm giác yêu đương say đắm. Ngàn vạn lần không cần giải thích, nói cái gì mà vẫn chỉ là bạn bè, chưa bắt đầu hẹn hò yêu đương.”
Hoa Phi đổ mồ hôi dữ dội, cảm giác như trâu bắt chó đi cày: “Có cần thiết phải như thế này không?”
“Nhất định phải như thế này.” Hoa Hiền Phương nghiêm mặt: “Đại Dao có thể hãnh diện hay không còn tùy thuộc vào thái độ của cậu. Lúc đầu Tư Mã Minh Thịnh so sánh còn tưởng Mã Trúc Mai còn có ích hơn mẹ của Đại Dao, nhà họ Tư Mã nên đã nhẫn tâm bỏ rơi mẹ con họ, giờ ông ta mới nhớ ra mình vẫn còn một người con gái như vậy và muốn hàn gắn mối quan hệ giữa cha và con gái với cô ấy vì ông ta muốn kết thông gia với gia đình chúng ta như vậy về sau tài sản nhà họ Lục được giao vào tay Lục Kiến Nghi thì nhà họ Tư Mã sẽ không bị thất thế.”
Trên mặt Hoa Phi lộ ra một chút tức giận, quay đầu nhìn về phía Lâm Đại Dao: “Cô định tha thứ cho Tư Mã Minh Thịnh sao, sao vẫn gọi ông ta là bố?”
Lâm Đại Dao bĩu môi: “Dù ông ta có tệ đến đâu thì cũng vẫn là bố của em. Ông ấy đã cho em mạng sống. Hơn nữa, Mã Trúc Mai luôn ức hiếp và lợi dụng em. Chỉ sau khi bị em lật tẩy, em mới có thể lấy lại sổ sách và những gì đã mất, mẹ em cũng nhẹ nhõm hơn.”
Hoa Phi nở nụ cười quái dị: “Tôi hiểu được, tôi sẽ hết sức phối hợp với em.”
Hoa Phi mỉm cười và ném cho Lâm Đại Dao một cái nhìn khích lệ.
Nếu thật sự chỉ là đóng kịch nhưng lâu dần vẫn có thể nảy sinh tình cảm giữa hai người, cô ấy và Lục Kiến Nghi là loại này.
Khi chúng tôi đến nhà hàng Quảng Đông, Tư Mã Ngọc Như và gia đình em trai bà ta đã đến.
Mã Trúc Mai không muốn đến lắm, nhưng Tư Mã Ngọc Như nhất định yêu cầu bà ta đến, bà ta không còn cách nào khác nên cũng đành phải đến.
Hoa Phi nắm tay Lâm Đại Dao, rất chặt, như thể anh ta và cô ấy đang là một cặp đôi yêu nhau.
Trái tim Lâm Đại Dao đập thình thịch không thể kiểm soát nổi, mặc dù biết là đang diễn, nhưng bị Hoa Phi dẫn dắt như vậy vẫn khiến tâm trạng cô ấy trở nên nhộn nhạo.
Hoa Hiền Phương cho rằng em trai của mình diễn xuất rất tốt, diễn mà như không diễn, trước đây còn căng thẳng, nhưng bây giờ lại nắm chặt tay không rơi.
Trong phòng rất yên lặng, mọi người đều không ai lên tiếng trước, nhưng một lúc sau Tư Mã Ngọc Như đã mở miệng trước: “Thời gian trôi nhanh quá. Trong nháy mắt, Đại Dao nhà chúng ta đã lớn thành thiếu nữ. Tôi vẫn nhớ như in cô ấy sinh non. Con bé gầy gò, nhỏ con khi mới sinh ra, nằm trong lồng ấp được một tháng mới được ra ngoài.”
“Đúng vậy, tôi cũng khá lo lắng sợ đứa nhỏ này sẽ không dễ nuôi.” Tư Mã Minh Thịnh cười.
Hoa Phi ôm lấy vai Lâm Đại Dao: “Thật tốt quá, Đại Dao nhà chúng ta được nuôi dưỡng thật tốt, ông xem không có ông nuôi cô ấy thì cô ấy vẫn có thể trưởng thành được như bây giờ.” Anh ta dùng giọng điệu nghiêm túc, nhưng lại tràn đầy giễu cợt, giống như tát vào mặt một cái thật mạnh vào khuôn mặt già nua của Tư Mã Minh Thịnh, khiến ông ta vô cùng xấu hổ.
Hoa Hiền Phương vội vàng nói: “Cậu đã hiểu lầm bố vợ tương lai rồi. Ông ấy suốt ngày đi công tác, bận việc, còn mọi việc ở nhà đều do bà