Chương 64: Có lời gì thì mau nói.
Hoa Hiền Phương biết mình không thể chậm trễ nữa, phải nhanh chóng hành động, tìm Lục Kiến Nghi cầu hòa, nếu không nhất định sẽ bị quét ra khỏi cửa.
Hứa Nhã Thanh nghe ngóng được có lẽ Lục Kiến Nghi đang ở biệt thự ở lưng núi, để Hứa Nhã Phượng lái xe đưa cô đến.
Lục Kiến Nghi quả thật đang ở bên trong, nhưng không muốn nhìn thấy cô.
Cô không định rời đi, vẫn luôn đợi bên ngoài, đợi đến tối.
Cánh cống sắt của biệt thự cuối cùng cũng mở ra.
Chân cô đã đứng đến tê dại, rõ ràng cách không xa, nhưng cô lại đi loạng choạng rất lâu.
Đẩy cửa ra, cô liền choáng váng.
Lục Kiến Nghi không ở một mình.
Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ.
Người phụ nữ gợi cảm mà nóng bỏng, chỉ mặc một bộ đồ ngủ hai dây mà anh cũng chỉ mặc áo choàng ngủ.
Vừa rồi hai người đã làm chuyện gì, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra.
Dựa vào năng lực và tinh lực của anh, làm từ trưa đến tối là rất bình thường.
Cô vô cùng kinh ngạc.
Loại kinh ngạc này không phải là vì Lục Kiến Nghi có tình nhân, mà là tình nhân của anh lại là một người phụ nữ.
Nếu như anh là Finn, hoặc những người đàn ông hấp dẫn khác, cô cũng không hề kinh ngạc.
Anh là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, rất ít khi ở nhà, nhất định là nuôi tình nhân ở bên ngoài.
Nhưng, sao anh lại nuối một người phụ nữ chứ?
Lẽ nào anh ăn cả nam lẫn nữ sao?
Thấy cô không nói gì, anh lộ ra thái độ không kiên nhẫn, như thể nhìn thấy cô thôi cũng phiền vậy: “Có gì thì mau nói, nói xong thì cút.”
Cô không thấy lạ, tối qua anh tức giận như vậy, chắc vẫn còn chưa nguôi giận, không thể cho cô sắc mặt tốt được.
“Tôi có thể nói chuyện riêng với anh được không?” Cô mím môi.
Lục Kiến Nghi liếc người phụ nữ kia, cô ta ngoan ngoãn đứng lên: “Em lên tầng trước.”
Nhìn dáng vẻ, chắc cô ta đã theo Lục Kiến Nghi từ lâu rồi, vô cùng hiểu tính cách của anh.
Anh thích một người ngoan ngoãn, biết nghe lời.
Đợi sau khi cô ta biến mất ở cầu thang, cô mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi muốn giải thích với anh một chút về chuyện hôm qua.”
“Không cần, cút.” Anh lập tức đứng dậy, quay người muốn lên tầng, cô đuổi theo, quỳ trên đất, ôm lấy chân anh, giống như một đứa trẻ đòi ăn kẹo vậy.
“Đồ đào mỏ, nếu như cô không buông tay, thì sẽ chết chắc.” Một tia sáng lạnh vô cùng sắc bén lóe lên trong đôi mắt sâu đen của anh.
“Chết thì chết thôi, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.” Mông cô đặt trên đất, ôm chặt lấy không buông, không biết xấu hổ đến cùng.
Hôm nay cô đến đây với sự quyết tâm muốn chết, nếu như không thể lay chuyển anh, anh kiên trì muốn ly hôn, thì nhà anh ta tương đương với việc ép cô đến đường cùng, cô không khác gì chết cả.
Lục Kiến Nghi thật sự có ý nghĩ muốn đá cô ra ngoài cửa sổ, để cô bay xuống núi như một đường parabol, nhưng bị lời này của cô làm cho dở khóc dở cười, không nhịn được nữa.
“Cô nói cái gì vậy, tiếng Việt là do thầy thể dục dạy sao?”
“Dù sao tôi cũng không muốn ly hôn, nếu như anh ly hôn với tôi, thì đá chết tôi trước rồi hãy tính. Hôm qua tôi hoàn toàn không muốn lấy sáu mươi tỷ đổi lấy anh, tôi chỉ là cố ý chọc tức bác gái tôi, sao bà ta có thể có sáu mươi tỷ chứ? Chỉ cần bà ta không có, thì không thể đổi được. Anh không hề nghe thấy những câu trước đó của tôi, cho nên mới hiểu nhầm. Không phải thầy giáo ngữ văn đã dạy rồi sao? Một câu hoặc là một từ ngữ giống nhau đặt trong hoàn cảnh không giống nhau, sẽ có ý nghĩ không giống nhau.”
Nhân lúc anh chưa tức giận, đuổi cô ra ngoài, cô nhanh chóng giải thích, đỡ bị anh dọa sợ, đầu óc hoảng loạn, lại không nói lên lời.
Khóe miệng Lục Kiến Nghi nở nụ cười chế nhạo: “Hôm qua còn chưa nghĩ xong lời nói dối, hôm nay sắp xếp xong rồi sao?”
“Lời tôi nói đều là thật, không hề nói dối. Anh nhìn vào mắt tôi này, có giống đang nói dối không?” Cô ngẩng đầu lên, mở to mắt, nhìn anh.
Đôi mắt ngấn nước trong veo như một dòng suối, một người phụ nữ tâm cơ thích nói dối