Chương 65: Cô thật sự không ghen tỵ sao?.
Nơi nào đó trong lòng anh như bị véo một cái, có một cảm giác không thể hình dung vụt qua.
“Hoa Hiền Phương, cô thật sự không ghen tỵ sao?”
“Tôi không dám, cũng không có tư cách. Đây không phải là chuyện bình hoa nên làm, không phải là tình cảm mà con rối nên có.” Cô nói chậm rãi mà rõ ràng, như thể đang dùng một loại giọng điệu cam chịu.
Vẻ mặt của anh không hề trở nên hòa hoãn, mà càng trở lên âm trầm hơn: “Cô là không ghen tỵ, hay là không quan tâm?”
Khóe miệng anh giãn ra, như thể đang nghiến răng. Người phụ nữ ngu ngốc này chỉ quan tâm đến tiền thôi.
Là không quan tâm.
Sao phải quan tâm chứ?
Cô nói trong lòng, nhưng trên miệng lại nói kiểu khác: “Cũng không phải không quan tâm, ai không muốn chồng mình một lòng một ý với mình chứ, nhưng không thể nào. Người đàn ông ưu tú sao chỉ có thể thuộc về một người phụ nữ.”
Lục Kiến Nghi hít một hơi, không nghiên răng nữa: “Được rồi, cô có thể cút rồi.”
Cô không động đậy, không biết anh có ý gì: “Vậy vẫn ly hôn sao?”
“Cút.” Anh không trả lời, chỉ ném ra một từ.
Cô không động đậy, nhìn sâu vào anh, không có được đáp án của anh, cô sẽ không đi đâu.
“Vẫn còn ly hôn sao?” Cô lại hỏi lại, trái tim như mắc kẹt trong cổ họng, lên xuống.
Gân xanh trên trán anh nổi lên: “Còn không cút ra ngoài thì trực tiếp cút về Giang Thành.”
“Vậy tôi sẽ coi như anh không muốn ly hôn nữa.” Cô thấp kém, còn có chút run rẩy nói.
Lục Kiến Nghi im lặng không nói, chỉ dùng ánh mắt cáu kỉnh trừng cô.
Cô đoán chắc là anh đang vội lên trên tầng để thân mật với cô gái kia, không dám làm phiền anh “vui vẻ” nữa, nên ỉu xìu ra ngoài.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, cô giống như hư thoát vậy, đến cả chân cũng không đứng vững, ngồi xổm xuống tường, một lúc sau mới đứng lên.
Hoa Hiền Phương, không sao cả, muốn làm một người mạnh mẽ không sợ chết, thì cho dù ngoan cố, cũng phải dính đầy máu đứng yên tại chỗ.
Cô nhếch khóe miệng cứng ngắc lên cười, cổ vũ bản thân, trong mắt chứa những giọt nước mắt.
Cô không biết, Lục Kiến Nghi đang đứng ở cửa sổ, nhìn cô từ khe hở giữa rèm cửa, nhìn cô giống như một con mèo hoang bị thương, im lặng ngồi xổm ở đó, khóc thầm, sau đó lau sạch sẽ rồi đi về phía trước.
Đây rốt cuộc là một người phụ nữ thế nào?
Giống như một tổ hợp mâu thuẫn vậy.
Rõ ràng là ham tiền, nhưng lại không tiêu tiền.
Rõ ràng là một gương mặt ngây thơ, nhưng lại tràn đầy tâm cơ.
Rõ ràng là một bản tính hoang dã khó thuần phục, nhưng lại khoác lên dáng vẻ nghe lời.
Rõ ràng là kiêu ngạo không chịu khuất phục, nhưng lại tự coi nhẹ mình, khom lưng uốn gối.
Khi Hoa Hiền Phương đi vào xe, nhận được một tin nhắn: “Còn không lăn về, thì đừng bao giờ trở về nữa.”
Cô thở phào, cuối cùng cũng có thể về nhà họ Lục rồi.
Có điều, tên này làm sao lại biết cô không về nhà chứ?
“Chiều này bác cả và chị họ tôi đến thành phố Long Minh, muốn thương lượng với nhà anh.” Cô nhắn tin lại, thông báo trước cho anh một chút để anh chuẩn bị.
Đến tối, bác gái và Hoa Mộng Lan đến, cả nhà bác đã đến nhà họ Lục mấy lần rồi, nhớ nơi ở, chỉ là bọn họ chưa từng gặp qua Lục Kiến Nghi.
Hoa Mộng Lan mặc một bộ váy đẹp và rất thời trang, trang điểm quyến rũ, vô cùng xinh đẹp.
Khi bước vào biệt thự nhà họ Lục, cô ta nhìn xung quanh, trong lòng tràn đầy hối tiếc, giống như một dòng suối liên tục chảy vậy.
Vốn dĩ cô ta cho rằng mình rất thông minh, không ngờ lại rơi vào bẫy của Hoa Hiền Phương, tự lấy đá đập vào chân mình.
Bà Lục đang ở trong phòng khách đợi bọn họ, khi Hoa Hiền Phương trở về, thì nói chuyện này với bà ta.
Bà ta biết ý của bọn họ khi đến đây.
Bác gái vừa bước vào, đã giới thiệu con gái mình: “Bà thông gia, đây là Mộng Lan nhà chúng tôi, là vợ thật sự của Kiến Nghi.”
“Bác gái, chào bác.” Hoa Mộng Lan rất