Một cậu nhóc lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngạo này: “Ôi chị ơi, chị có cái mông giả nào cho em mượn nữa là tuyệt vời lắm luôn ấy.
Đường vừa xa mà vừa dằn nữa em ngồi đến ê hết cả mông rồi đây này.” - Thằng bé vừa nói vừa xuýt xoa cái mông tội nghiệp của mình trông thật đáng thương.
Nó chỉ tầm mười mấy tuổi tính tình còn rất ngây thơ nghĩ gì sẽ nói nấy.
Cả đám cười phá lên vì câu nói của nó.
Mèo là người lên tiếng đưa mọi người trở về với thực tại: “Em có đặt nhà nghỉ cho mọi người rồi.
Mấy anh về đó cất đồ đi rồi mình đi ăn khuya sau đó về tắm rửa nghỉ ngơi luôn có được không? đi đường dài chắc bây giờ mọi người cũng đói lắm rồi đúng không?” - Cô chỉ là nói vơ đoán bừa.
Cả đám chỉ chờ có vậy nên khi nghe Mèo nói thì liền đồng thanh đồng ý.
Mãi đến sau này, Mèo mới biết được để rút ngắn thời gian gặp cô, anh đã thúc đám bạn của mình chạy không ngừng nghĩ từ 6h sáng đến hơn 10h đêm.
Trên đường chỉ ăn lót dạ mấy ổ bánh mì, cùng dĩa cơm bụi lề đường có mấy hột chẳng đủ no.
Đến bây giờ thì đứa nào cũng vừa đói vừa lạnh, chỉ muốn ăn thật no rồi chùm chăn ngủ mà thôi.
Anh tỏ ra là một người rất ga lăng, chủ động đề nghị để mình chở Mèo.
Cô ban đầu hơi ngại lên tiếng từ chối vì rất lâu rồi cô không ngồi sau xe một người khác phái.
Hình như từ cái dạo cô về quê đến nay thì cũng không quen ai nên chẳng ai có cơ hội được chở cô phía sau cả.
Nhưng dưới sự đẩy thuyền của những người đi cùng anh thì cô cũng ngập ngừng đồng ý vì không muốn mình làm ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Ngồi sau xe anh, mặc dù cố giữ một khoảng cách nhất định nhưng nơi ngực trái của Mèo vẫn không ngừng đánh trống trận.
Chính cô cũng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra với mình.
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, trong bữa ăn khuya Mèo biết được tên những người đi cùng anh: Một người là bạn thân chí cốt chơi với anh từ thuở còn ngồi trên ghế nhà trường, tên là Tin.
Người có khuôn mặt hao hao giống anh, tên là Sâm.
Anh nói: “Đây là anh em sinh đôi khác trứng của anh cùng ngày cùng tháng như khác năm.
Em thấy nó có giống anh không?”
Mèo nhìn qua nhìn lại hai người một hồi rồi trả lời qua quýt: “Cũng có một chút.” - Thật ra cô nhìn cho có lễ chứ tầm mắt bây giờ đã mờ đục, trong người có hơi men nên trông mọi thứ chẳng còn được rõ ràng.
Hôm nay, là mùng hai tết.
Thường thì ngày này hằng năm cô cùng đám bạn cấp ba sẽ mở tiệc họp lớp, lúc còn đi học cô là một bí thư chi đoàn.
Nhiệm vụ và trách nhiệm của Mèo còn cao hơn lớp trưởng, lớp cô lại là lớp cá biệt những thành phần bất hủ nhiều vô số cô phải điên đầu khi phải bảo vệ lũ bạn trước các giáo viên.
Vậy mà chúng có hiểu cho cô, mỗi lần bị cô phạt chúng đâm sinh hận, dâng lên làn sóng tẩy chay bí thư.
Mèo ngày ấy cô độc chẳng ai chơi chung, mãi đến sau này tốt nghiệp nghe cô chủ nhiệm nói đến những hy sinh thầm lặng của Mèo chúng mới tỏ ra hối lỗi và bày tỏ lòng cảm kích với cô.
Từ ấy, năm ngoài họp lớp cũng sẽ gọi cho cô nhưng hai năm trước cô đi biệt xứ năm nay mới trở về thì đã là mẹ người