Mèo cứ như một đứa trẻ to xác, chạy nhảy tung tăng nói cười vô tư trông thật đáng yêu.
Cái khoảnh khắc anh nắm tay cô, Mèo không từ chối, khuôn mặt nộm phấn thoáng ửng hồng như những cô gái lần đầu yêu nhìn anh một cách bẽn lẽn.
Điều này vô tình khiến tim ai đó lỗi mất một nhịp.
Nét ngây thơ, hồn nhiên của Mèo thật khó để mà người ta tin những gì cô đã trải qua trong quá khứ: Từng lầm lỡ… từng đau khổ… từng tuyệt vọng đến mức tìm đến cái chết để giải thoát bản thân.
và bây giờ đây, cô gái ngây thơ đáng yêu này không còn quyền sống cho riêng mình nữa mà trên vai cô gánh vác trách nhiệm của người cha lẫn người mẹ với con mình.
Pepsi thật muốn thay cô gánh vác mọi thứ để nụ cười đó mãi hiện hữu trên môi cô gái trẻ.
Nhưng liệu anh có làm được không?
Sau một ngày dài rong ruổi ngoài đường, lúc nào cũng có những "bóng đèn treo xung quanh" thì Mèo cùng anh cũng có những phút giây riêng tư ngắn ngủi.
Về đến nhà nghỉ, ai về phòng nấy, ba người kia ở chung một phòng giường đôi, còn anh ở riêng một mình với lí do là anh không thích ngủ chung với người khác.
Lại một tín đồ của sự sạch sẽ đây mà.
Đó là tất cả những gì bé Mèo có thể nghĩ được còn nguyên nhân sâu xa của việc anh ở một mình thì chắc chỉ anh mới biết.
Trong phòng anh lúc này chỉ có hai người, từ nhà tắm bước ra, anh c ởi trần, mặc quần đùi thoải mái, để lộ ra cơ bụng sáu múi săn chắc, cơ bắp trên người cuồn cuộn với làn da rám nắng đúng chuẩn một nam thần bước ra từ một câu chuyện ngôn tình nào đó.
Những hạt nước còn vương trên tóc tí tách rơi xuống khuôn mặt phong trần của anh càng tạo thêm nét quyến rũ, mê hoặc lòng người.
Có cô gái nào đó nhìn anh đến quên cả chớp mắt còn không biết xấu hổ mà nuốt nước bọt.
Anh bật cười đi đến ghé sát khuôn mặt anh tuấn của mình vào mặt cô, trêu chọc: "Em nhìn đủ chưa vậy? Anh tính phí hao mòn nhan sắc đấy nhé."
"Cái đó..." - Câu nói bị bỏ lửng cô thật sự không biết phải nói như thế nào cho đúng.
Trong lòng tự mắng mình: "My ơi là My mày không tém tém lại được à? thật là mất mặt." - Giờ cô chỉ hận không có một cái lỗ để chui xuống, mặt lảng đi nơi khác, đỏ bừng như quả cà chua chín mọng.
Biết người yêu da mặt mỏng anh thôi không chọc cô nữa, anh đi đến toang đóng cửa phòng lại nhưng Mèo đã kịp cản: “Anh đừng đóng cửa.
Không khéo người ta lại hiểu lầm chúng ta trong này làm gì thì không hay đâu.”
“Anh sợ bụi ấy chứ.” - Một lý do vụng về thế mà anh cũng nghĩ ra được.
Anh vừa nói vừa đưa tay gãi đầu.
Ai lại không biết chuyện cô nam quả nữ ở chung một phòng dễ phát sinh ra những chuyện