Trong bếp là cô gái đã cứu chúng tôi, đang nấu canh, nhìn thấy tôi, hốc mắt liên đổ lên: ‘Cảm ơn cô đã cứu mạng, tôi biết giờ nói có thể không hợp lý lắm, nhưng tôi vân khẩn cầu cô, nhanh đi cứu nhà họ Tống đi”
“Bây giờ tôi tìm cô cũng vì chuyện này, cô khoan đã khóc, từ từ nói đi” Tôi thấy cảm xúc cô gái có hơi kích động, an ủi cô mà nói.
Ở trong bếp cũng không phải là chô để nói chuyện, tôi bảo cô gái tắt lửa, cùng nhau quay về phòng khách.
Lãnh Mạch và Sỉ Mị cũng đi theo, môi người ngồi một bên ghế sô pha dùng côn để xoa vết thương, tôi cũng chịu luôn, lúc chiến đấu bị thương cũng bỏ đi, tôi còn cho răng bọn họ đấu tay đôi chỉ tùy tiện đánh đánh thôi, ai mà biết được sẽ đánh thành bộ dạng mặt mũi bầm dầm mà vết thương cũng không hề nhẹ thế này.
“Tôi tên là Tiểu Giai.” Cô gái nói: “Tôi là người hầu của nhà họ Tống, một tuần trước, đột nhiên nhà họ Tống gặp một trận tập kích thần bí, lực lượng kia vừa gian ác vừa mạnh mẽ, nhà họ Tống dốc sức phản kháng, nhưng không không đấu lại sự tấn công của bên kia, cuối cùng..”
“Cuối cùng làm sao?” Tôi vội hỏi, một tuần trước…
vừa đúng lúc Tống Tử Thanh nhận được thiên chỉ hạ!
c “Cuối cùng… Tiểu Giai cúi đầu: “Tôi không biết cuối cùng xảy ra chuyện gì, tôi chạy ra ngoài.”
“Cô chạy ra ngoài?” Tôi nghiêng đầu, nhất thời không phản ứng lại: “Cô chạy ra ngoài… là ý gì?”
“Đồ ngốc, cô thật ngu ngốc” Si Mị ở bên cạnh nói: “ý của cô ta là cô ta là một kẻ bỏ trốn”
“Bỏ trốn?” Tôi nhìn về hướng Tiểu Giai.
Tiểu Giai nghiến răng, dừng lại một chút, hạ quyết †âm mà nói: “Đúng, tôi là một kẻ bỏ trốn, tôi là một đứa trẻ mồ côi, khi còn nhỏ được nhà họ Tống nhận nuôi, người nhà họ Tống đối xử với tôi như người thân, cậu Tử Thanh cũng đối với tôi rất tốt, vốn nên cảm ơn, nhưng tôi lại chạy trốn vào lúc nhà họ Tống gặp nguy hiểm, tôi sợ chết, tôi không muốn chết, tôi muốn sống, tôi biết hành vi của tôi rất ghê tởm, cô mắng tôi cũng được, đánh tôi cũng được, cho dù bây giờ cô giết tôi cũng được, dù sao mạng của tôi cũng là mọi người cứu về, nhưng tôi vần xin mọi người, đến cứu nhà họ Tống đi.”
Sĩ Mị cười lạnh: “Bản thân đã biết mình là một kẻ bỏ trốn, lúc trên bục hiến tế còn có mặt mũi mà hét lớn nói nhà họ Tống nhà cô sẽ không bỏ qua cho Địa Tạng, đầu năm nay, người đều không có mặt mũi vậy sao?”
Tiểu Giai cúi đầu không nói gì.
Hồng Hồng cũng khinh bỉ hành động đó, bảo tôi giết Tiểu Giai đi, tôi trầm mặc một lát, sau đó nói với Tiểu Giai: “Tôi sẽ không đánh cô, càng không giết cô, cô chọn sự sống, chọn chạy trốn là chuyện của bản thân cô, không liền quan đến tôi, tôi chỉ muốn biết lúc cô chạy trốn, tình hình nhà họ Tống như thế nào?”
Tiểu Giai nâng mắt lên nhìn tôi, hốc mắt ngập lệ, nhìn vô cùng đáng thương, nhưng đáng tiếc, tôi và cô ấy, không phải là người chung đường, cô ấy nói: “Lúc tôi chạy trốn nhà họ Tống còn đang giao chiến với đối phương, tôi không dám ở lại, thừa dịp hôn loạn mà chạy ra ngoài, vừa chạy ra khỏi từng cây liền bị Địa Tạng bắt đi, này cũng quá trùng khớp, tôi nghi ngờ Địa Tạng và đoàn quân tấn công nhà họ Tống là một giuộc!”
“Đừng giả vờ nữa, kiểu người không trọng tình nghĩa không hiểu ân tình như cô, còn nghi ngờ này nghỉ ngờ nọ sao?” Sỉ Mị nói.
Tiểu Giai ngẹn lời.
Nhưng mà tôi cũng suy đoán Địa Tạng sẽ liên quan đến nhà họ Tống, lúc ở trên đài hiến tế, Địa Tạng từng nói với Tiểu Giai, bây giờ nhà họ Tống còn chưa lo được cho thân mình làm sao có thể đến cứu cô tấy được nữa.
Này chứng tỏ Địa Tạng ít nhiêu gì cũng biết chuyện nhà họ Tống.
“Bây giờ chúng ta lập tức đi đến nhà họ Tôi!” Tôi đứng dậy.
“Không được!” Lần này, Lãnh Mạch và Si Mị đồng thanh nói.
Lãnh Mạch nói: “Vết thương của em còn đang chảy máu, làm sao đi đến nhà họ Tống được?”
“Vừa đi vừa trị thương, bây giờ không thể trì hoãn thời gian nữa.” Mặc dù tôi tin tưởng thực lực của Tống Tử Thanh và ông nội Tử Thanh, nhưng mà từ nhỏ Tiểu Giai đã sống trong nhà họ Tống, nên chắc hiểu hơn mình, bây giờ ngay cả Tiểu Giai cũng