“Được, tôi biết rồi, cảm ơn” Sau khi tôi thản nhiên nói cảm ơn, thì thu hồi bản đồ về.
“Hiện tại cô thực sự đi sao?” Tiểu Giai năm lấy tay áo tôi: “Bây giờ vết thương của cô đang xuất huyết, sao còn muốn đi? E răng nhà họ Tống đã bị san thành bình địa rồi, cô đi sợ rằng cũng chẳng tìm được gì.
Có khả năng là hiện tại nhà họ Tống đã bị lực lượng thân bí chiếm lĩnh, sau khi cô đi tới đó thì chịu chết biết không, cho dù biết rõ phía trước lành ít dữ nhiều, cô vần đi vào hay sao?”
Tôi cau mày tránh khỏi tay Tiểu Giai: “Cô có sự lựa chọn của cô, tôi có cuộc sống của tôi, tôi và Tống Tử Thanh là bạn bè tâm đầu ý hợp, có lúc anh ấy biết rõ tôi lành ít dữ nhiều, nhưng vần chọn cùng tôi tiến về phía trước, bây giờ anh ấy gặp chuyện, sao tôi có thể rúc trong góc, chỉ lo cho mình, làm con rùa đen rúc đầu, đối nhân xử thế mà ngay cả tình nghĩa cũng không có, vậy thì quá thất bại”
Ý châm chọc trong lời nói có lẽ Tiểu Giai nghe hiểu, cô ta nghẹn lời, không nói gì.
Sỉ Mị đi tới: “Thục Sơn cách đại bản doanh của tôi tương đối gần, tôi đi vội vàng chưa lấy Hắc Vũ Cầu Bào, đến lúc đó đi lấy Cầu Bào rồi trở lại Thục Sơn.
Anh ta không nói gì thêm như núi đao biển lửa tôi sẽ cùng cô đi xuống, mà nói vô cùng đơn giản như đó là chuyện đương nhiên, đứng ở bên cạnh tôi, muốn cùng đi với tôi.
Tôi liếc nhìn anh ta thật sâu, gật đầu: “Được.”
“Nhà họ Tống trước nay luôn giao hảo với nhà của tôi, chuyện liên quan tới nhà họ Tống, tôi cũng không thể ngồi xem mặc kệ” Lãnh Mạch bồng nhiên mở miệng Tôi hơi sửng sốt, nhìn anh: “Cho nên?”
“Cho nên, tôi cũng đi cùng.” Anh bình tĩnh nói.
Từ trước đến nay Lãnh Mạch luôn làm lơ những việc không liên quan đến mình, sao lại sẽ…
Không đợi tôi nói gì, Sỉ Mị đã giêu cợt nói: “Anh cũng đi? Anh đi làm cái gì? Đường đường là Chí Tôn Vương của Minh Giới còn có hôn ước trong người với Minh Vương, anh không về Minh Giới tổ chức hôn lễ của anh mà ở đây xem náo nhiệt gì chứ? Chuyện của chúng tôi hình như cũng không có quan hệ gì với anh, cũng không ảnh hưởng tới nghiệp lớn của anh nhỉ? Anh định đi làm vướng tay vướng chân sao?”
Lần này, Lãnh Mạch cũng không trào phúng lại, mà là nhìn tôi: “Trên đường tới nhà họ Tống không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu muốn đi cứu Tống Tử Thanh, nhiều hơn một phần lực lượng thì thêm một phần thăng, em phải cân nhắc lợi và hại, đúng không”
Lãnh Mạch nói rất đúng.
Nhưng tôi không muốn để cho anh đi chung với chúng tôi, càng đến gần, càng ở chung từng giây từng phút, thì càng khó cắt đứt.
“Được rồi thế quyết định như vậy đi, đêm nay nghỉ ngơi sang sáng sớm ngày mai xuất phát Lãnh Mạch cướp lời tôi nói trước, sau khi nói xong anh liền quay người lên lâu hoàn toàn không để cho tôi có cơ hội nói gì.
Sỉ Mị giận dữ: “Ai mà chẳng biết anh ta có ý định gì, Đồ ngốc, em yên tâm, có tôi ở đây, anh ta không dám làm gì với em đâu”
Lãnh Mạch và Si Mị cùng nhau lên đường…
Tôi quả thực không dám tưởng tượng con đường tiếp theo sẽ như thế nào, nhưng cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy, hiện tại phải lấy chuyện tới nhà họ Tống làm chủ!
Chúng tôi không ai giữ Tiểu Giai qua đêm, Tiểu Giai cũng tự biết mình, yên lặng rời đi, sau này cô ta sống hay chết, cũng không có bất kỳ quan hệ gì với chúng tôi.
Tôi thu dọn đồ đạc ở trong phòng, trong balo.
còn có một số phù chú Tống