Nhờ có nê hoàn của rùa lông xanh nên miệng vết thương của tôi đã không còn chảy máu nữa, trước mắt tôi cũng không biết vị trí hiện tại của chúng tôi ở đâu nên Sỉ Mị đi ở phía trước tìm đường, anh ta bảo tôi và rùa lông xanh đợi ở chỗ cũ.
Rùa lông xanh gặp người quen thì rất kích động, kể lể chuyện lúc trước của Lão Quỷ và Sỉ Mị, Lão Quỷ và Sỉ Mị đối với nó mà nói được xem như là ân nhân cứu mạng của nó, vì vậy tôi cũng không nói với rùa lông xanh chuyện Sỉ Mị giết Lão Quỷ để rùa lông xanh duy trì ấn tượng tốt nhất với Sỉ Mị, không phải như vậy rất tốt sao?
Rùa lông xanh nói Si Mị khi còn bé vô cùng nghịch ngợm còn thường xuyên đánh nhau, anh ta thường đánh cho bạn bè khóc, Lão Quỷ cảm thấy vô cùng nhức đầu với anh ta nên thường xuyên dạy dỗ Si Mị với vẻ mặt như muốn khóc, nghĩ đến bức tranh này tôi không nhịn được cười ra tiếng: “Tôi có thể tưởng tượng được bởi vì bây giờ Si Mị cũng làm cho người ta không bớt lo được.”
“Đúng vậy, tôi có thể nhìn ra Si Mị có tình cảm đặc biệt với cô Đồng.” Rùa lông xanh cười xấu xa nói với tôi Tôi sững sờ quay mặt đi không nói chuyện nữa.
Sỉ Mi vừa đúng lúc dò đường trở về gọi tôi: “Đồ ngốc, ở bên này”
Vừa đúng lúc tôi không cần phải nói về vấn đề xấu hổ này nữa, vì vậy tôi kêu rùa lông xanh cùng đi theo Sỉ MỊị.
Đi qua một bụi gai những gì hiện ra trước mắt chúng tôi là…Ách, bụi cỏ lớn.
To lớn đến nỗi bạn cũng sẽ nghỉ ngờ có phải bản thân đã đến đất nước của những người khổng lồ, Si Mị bảo tôi nhìn bông hoa ở bên cạnh, đây còn có thể gọi là hoa cỏ sao? Cỏ ở đây còn cao hơn người mấy chục lần, hoa thì lại càng kinh khủng hơn, đơn giản chỉ là hoa ăn thịt người phiên bản thực cũng quá lớn rồi!
“Đây chính là Tiêu Thất Tùng Lâm?” Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả mọi thứ, nếu như lúc này xuất hiện người khổng lồ thì tôi cũng sẽ không thấy có gì lạ.
“Tiêu Thất Tùng Lâm trong truyền thuyết là một vùng đất bí ẩn có thể di chuyển, ở trong đó giống như một mê cung, nếu như có người không cẩn thận xông vào thì sẽ lạc đường và biến mất trong khu rừng to lớn, vì vậy mới được gọi là Tiêu Thất Tùng Lâm, đương nhiên đây là tên gọi sơn tỉnh quỷ quái, các người không biết trước kia tôi đã từng nghe nói nhà họ Tống đi theo hướng mà Tiêu Thất Tùng Lâm mà dị chuyển, Tiêu Thất Tùng Lâm đi tới đâu nhà họ Tống cũng sẽ di chuyển tới đó cho nên nhà họ Tống cũng rất thần bí, người tập kích nhà họ Tống lần này chắc chắn có nội ứng”
Nội ứng…
Dáng vẻ của Tiểu Giai hiện lên ở trước mắt tôi, chẳng lẽ… “Chẳng lẽ anh nghỉ ngờ là Tiểu Giai sao?”
Sĩ Mị híp mắt: “Không loại trừ khả năng này, nếu không em thử nghĩ xem, người tập kích nhà họ Tống đáng sợ như vậy tại sao lại chỉ có mình Tiểu Giai có thể chạy thoát được?”
Si Mị nói có lý, nghĩ như vậy..
“Anh nói có phải Tiểu Giai cố ý gặp gỡ chúng ta không? Cố ý dẫn chúng ta tới đây?”
“Chuyện này không chắc chắn, cô ta cũng không thể khẳng định chúng ta chắc chắn sẽ gặp Địa Tạng” Si Mị lắc đầu: “Ai biết được, dù sao xem như cô ta cố ý không phải em cũng muốn tới đây sao? Nếu như đã tới rồi vậy thì chúng ta tới nhà họ Tống tìm hiểu rõ thực hư đi”
Anh ta nói cũng đúng, xem như đây là âm mưu hay cạm bấy thì tôi cũng phải đi tìm Tống Tử Thanh, không phải sao?
Tôi gật đầu: “Được”
Chúng tôi bèn đi vào trong khu rừng rộng lớn này.
Cỏ ở đây quá tươi tốt lại quá dài che khuất cả bầu trời, vì vậy không thể nhìn thấy mặt trời ở đâu nên không thể phán đoán đông tây nam bắc chỉ có thể dựa vào tấm bản đồ đơn giản do Tiểu Giai vẽ ra, miễn cưỡng mới có thể đi về phía trước.
Tiêu Thất Tùng Lâm này ngoại trừ những bụi cây và hoa to lớn dường như không có bất kỳ thú hoang nào,ngay cả côn trùng cũng không có nên tương đối yên tĩnh, dường như không giống như những sự kiện kinh khủng mà Sỉ Mị đã nói trước đó.
Chúng tôi đi rất lâu mới không dễ dàng thấy được một gốc đại thụ hướng lên trời,