“Nhà họ tống, nhà họ Tống, Nhà họ Tống… Ông già tự ý lẩm bẩm vài câu với nhà họ Tống, tôi vừa định hỏi thêm thì ông ta đột nhiên hét lên: “Cô không được đi đến nhà họ Tống! Cô không được đi đến nhà họ Tống! Nhanh dọc theo đường quay trở lại đi!”
“Tại sao tôi lại không thể đi đến nhà họ Tống?”
Ông già này thật sự là thần trí không bình thường hay thật sự là biết chút gì đó, tôi hoàn toàn không hiểu những lời ông già nói rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
“Đồ ngốc không cần để ý ông già ấy, ông già ấy là mà ông già điên, đi thôi” Sỉ Mị nói.
Tôi cũng cảm thấy không thể hỏi được điều gì từ trong miệng của ông già này, gật đầu một cái, đang muốn đi, ông già đột nhiên chỉ vào chỗ eo của tôi: ‘Ác ma! Đây là Ác Ma! Nhất định phải tiêu trừ”
Tôi cúi đầu nhìn theo, ông già chỉ thanh kiếm Trảm Thi của tôi.
Tại sao ông già khi nhìn thấy kiếm Trảm Thi lại kích động như vậy? Ông già này biết kiếm Trảm Thi sao?
“Đưa kiếm cho tôi, rồi theo đường cũ trở về đi, có lẽ cô còn được cứu.” Ông già nói.
Tôi lập tức đè kiếm Trảm Thi lại: “Ông đang nói cái gì thế tôi căn bản là nghe không hiểu, thanh kiếm này đối với tôi mà nói rất quan trọng, nó liên quan đến vấn đề mà tôi vẫn luôn đi tìm câu trả lời, tôi không thể nào giao kiếm cho ông được.”
Thấy không thể khuyên được, ông già lắc đầu một cái, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một thứ gì đó hình dạng giống dây leo, trong miệng lẩm bẩm: “Nhổ cỏ tận gốc, chấm dứt hậu hoạn…”
Nói xong, toàn thân ông già ứa ra rất nhiều dây leo, ngoắc ngoắc đánh đến chỗ tôi.
Lông mày Sỉ Mị nhướng lên, trở tay dùng tà khí đánh văng mớ dây leo này, đồng thời trong tay ngưng tụ lại khí đen: “Ông già chết tiệt dám ra tay với bọn tôi thì tôi sẽ diệt ông”
Hắc cầu của Sỉ Mị đập về phía ông già, thật sự đã đánh lên trên người của ông già, nhưng ông già lại dùng dây leo tạo ra người thay thế, sao đó ông già xuất hiện ở một bên khác, dây leo lại lần nữa quấn lấy chúng tôi, cái này đối với Si Mị mà nói chẳng qua chỉ là trò ảo thuật, Si Mị tùy hứng vung tay, lại lần nữa đánh bay dây leo.
Ông già đứng trên một bụi hoa lơn liên tục lắc đầu: “Nghiệt duyên, nghiệt duyên mà, cái gì nên tới thì cũng sẽ tới.”
Tôi bây giờ đã không muốn suy nghĩ đến những lời của ông già này nói rồi, dù sao suy nghĩ cũng không hiểu: “Ông à, chúng tôi còn có việc, phiền ông nhường một chút”
Ông già than thở: “Cô gái tốt như vậy, tâm trí cứ như thế mà mất phương hướng, tại sao lại không thể nghe lời khuyên của người khác? Tự mình cho là mình đúng không vậy?”
Nghe thế, tôi cười: “Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tất cả những chuyện mình làm là đúng, nhưng trên thế giới này, ông dám nói là có chuyện tuyệt đối đúng sao? Tôi chỉ là tuân theo lòng của mình, đi theo ý chí của mình, đi con đường của mình, chỉ như vậy mà thôi.”
“Hay cho câu đi con đường của mình” Trong ánh mắt của ông già lóe lên mấy phần tán dương, nhưng rất nhanh, lại thay đổi: “Cô và kiếm Trảm Thi chính là không chung đường, bất kể cô có đồng ý hay không, tôi cũng sẽ mang nó đi!”
“Đó là chuyện không thể được” Tôi nhíu mày đáp lại.
Cuộc nói chuyện kết thúc, đôi bên không cách nào đạt được thỏa thuận, ông già lại lần nữa công kích về hướng của chúng tôi.
Tôi quả thực không hiểu ông già tại sao cứ nhất thiết muốn lấy kiếm Trảm Thi của tôi, nhưng thanh kiếm Trảm Thi này có liên quan đến mấu chốt tìm kiếm thân thế của tôi, tôi không thể để mất nó được.
Ông già này tựa hồ có thể sử dụng thực vật để tạo ra công kích, cái cây lớn phía sau lưng của hoa trên đất cũng như sống lại đi đến, toàn bộ đều quấn quanh chúng tôi, hoàn cảnh trong Tiểu Thất Tùng Lâm toàn là thực vật, đúng thật là vô địch.
Trên người của Sỉ Mị bị quấn quanh đủ các loại hoa cỏ, nhất thời nổi giận: “Ông già chết tiệt này, tôi không giết ông ông liền đắc chí!”
Hắc khí từ trong người của Sỉ Mị bắt đầu xuất hiện ra, nhưng phàm là hắc khí đụng đến chỗ của thực vật dây leo đều bị tan biết, chẳng qua là thực vật dây leo ở đây quá nhiều, Sỉ Mị lại không giống như Dạ Minh hay Lãnh Mạch, có thể công kích nhóm trong phạm vị rộng, chiếu thức của Sỉ Mị,