Có ghét cuộc sống như thế này không?
“Nói ghét cũng không phải là ghét, chỉ là không thích thôi” Tôi trả lời Lãnh Mạch một cách thành thật, tôi không nghĩ có ai lại thích những ngày tháng chiến đấu trên chiến trường giết người như vậy, đúng không?
Mọi người đều muốn sống một cuộc sống hòa bình, nhưng hòa bình… Người dân đặt hy vọng hòa bình vào Lãnh Mạch, Lãnh Mạch phải ra trận, phải giết người, phải chinh chiến tứ phương.
“Nhưng chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, thì những ngày như vậy cũng không quá tệ” Tôi lại nói.
Lãnh Mạch nhìn tôi, sau đó quay đi chỗ khác: “Anh đột nhiên rất tức giận”
“Hả?” Tôi chết lặng.
“Anh tức giận em trở nên càng ngày càng thu hút người khác, người thích em cũng không tệ.
Chỉ cần chưa gả cho anh một ngày, là ngày đó đều không thể yên tâm.
Chỉ muốn giữ lấy em thật chặt bên cạnh anh, và tôi không muốn em rời xa anh một phút một giây.”
Tôi đầu tiên là giật mình, sau đó bật cười: “Tại sao em phải rời xa anh?”
Vẻ mặt của Lãnh Mạch rất trịnh trọng: “Có lẽ, sau trận chiến thứ nhất tại Lôi Thành, chúng ta sẽ phải xa nhau một thời gian.”
Xa nhau…
“ý anh là muốn tìm tâm hồn của Dạ Minh?” Tôi đại khái là đoán được điêu gì đó.
Lãnh Mạch cúi đầu: “Để người khác tìm ta, anh không yên tâm.
Đảo Cô Lâu là nơi đầy thần quái và ma quỷ.
Nếu anh đích thân đi… chiến tranh bên này… hiện tại anh vân chưa nghĩ tới.”
“Để em đi” Tôi nói.
“Không được.” Lãnh Mạch từ chối: “Anh không có bảo vệ ở bên cạnh em, anh không yên tâm”
““Em cũng không phải là một bông hoa trong nhà kính, cũng không yếu ớt như vậy, hơn nữa hiện †ại em cũng đã trở nên mạnh mẽ rồi, anh cũng nhìn thấy rồi, không phải sao? Cùng lắm thì gọi Tống Tử Thanh và Sỉ Mị cùng em đi là được rồi.”
“Không được” Lần này ngữ điệu của Lãnh Mạch thậm chí còn cao hơn: “Em đừng mơ có cơ hội ở riêng với bọn họI”
“Lãnh Mạch anh nghĩ nhiều rồi đấy” Tôi cạn lời nói: “Anh nghĩ đi đâu rồi thế, em là nói cùng họ đi tìm tâm hồn, cũng không có ý đặc biệt nào khác, anh kích động như vậy làm gì?”.
“Chúng ta sẽ thảo luận chuyện này sau!” Lãnh Mạch mất bình tĩnh không để ý tới tôi nữa.
Tôi buồn cười, bất lực dựa vào thân cây: “Muốn muốn thảo luận chuyện này là anh, không muốn nói chuyện cũng là anh, còn tự nhiên tức giận, thật là”
Lãnh Mạch quay mặt sang chö khác.
“Lãnh Mạch, anh rất giống như trẻ con vậy, còn phụng phịu sẽ càng già hơn đấy, vốn dĩ đã già rồi, khoảng cách giữa chúng ra không phải là cách biệt mấy năm, mà là khoảng cách hàng chục năm, khoảng cách này, đến Dải Ngân Hà cũng có thể lấy được rồi” Tôi nói đùa.
Lãnh Mạch trở nên không vui, lạnh lùng nhìn tôi chăm chằm: “Em là chê anh già có đúng không?
Em cho răng Sỉ Mị và Tống Tử Thanh còn trẻ có phải không?”
Hả, tôi thực sự không nhịn được cười, lông mày chau lại: “Đúng vậy, em chê anh già, đặc biệt chê”
Lãnh Mạch đầu tiên nhìn tôi chằm chằm một hồi, sau đó chán ghét chiếm lấy đôi môi của tôi: “Người phụ nữ đáng chết, em là muốn ăn đòn rồi!”
Tôi vừa cười vừa đẩy anh, anh ôm tôi vào lòng, ôm lấy tay tôi rồi hôn nhẹ nhàng, tôi hơi ngứa ngáy rụt tay lại, anh nhân cơ hội bước lên, nụ hôn rơi xuống đôi môi của tôi một lần nữa.
“Có rất nhiều binh lính ở đây!” Tôi mơ hồ lâm bầm, cắn môi.
“Em sợ cái gì, bổn vương hôn người phụ nữ của bổn vương, bọn họ có ý kiến gì không” Lãnh Mạch đem theo sự ghen tuông nói.
“Lãnh Mạch, anh chẳng giống một vị vua gì cả!
Làm gì có vị vua nào thích làm nũng thích ghen tuông thích tức giận như anh đâu, đồ bủn xỉn!”
Tôi còn chưa nói gì về Si Mị và Tống Tử Thanh, anh liền ghen tuông tức giận rồi, còn không thể hiện rõ ràng tâm tình gì đối với mình, đúng là một người đàn ông khó chịu.
“Anh không khó chịu.” Anh buông môi tôi ra, anh ôm mặt tôi hôn lên mắt tôi, mũi tôi, căn dái tai tôi rồi dụi dụi.
Tôi trợn tròn mắt, anh ta chính là đang khó chịu, thậm chí còn nói thắng: “Lãnh Mạch, anh là chó sao! Nước miếng của anh chảy hết vào mặt em rồi!”
“Không đủ, anh muốn để lại toàn bộ người em đều là mùi vị của anh”
“Em không muốn, kinh tởm chết đi được!”
“Người phụ nữ đáng