Vân còn hai phút để tấn công.
“Đường Khinh, Đường Dịch, để binh lính chuẩn bị”
“Vâng!”
Đường Khinh, Đường Dịch truyền lệnh, binh lính phía sau làm tốt những chuẩn bị cuối cùng.
Tôi biến thành đỏ một nửa mắt.
Tống Thiên Ngân chuẩn bị niệm pháp chú nhà họ Tống.
Chiến tranh không phải là trò chơi, không thể bất cẩn.
“Đại soái, còn một phút nữa”
Tôi nghiêng đầu và thấy những người lính ở phía hậu phương của Lãnh Mạch đã giương cao cờ hiệu.
Lãnh Mạch nhìn qua hàng ngàn binh lính, nhìn về phía sau tôi, và khẽ gật đầu với tôi.
Tôi rút thanh kiếm trảm thi và giơ cao qua đầu.
Đường Khinh và Đường Dịch đồng thời rút kiếm, tiếng vũ khí vang lên sau lưng họ.
Vân còn ba mươi giây.
Cờ tín hiệu chuyển sang màu đỏ.
“Vi Chí Tôn Vương, thê sống chết lấy được Lôi Thành!”
Kiếm trảm thi của tôi vung lên, Tiểu Bạch Mã và tôi nhảy ra trước: “Công kích!”
“VWì Chí Tôn Vương!”
“Vì Chí Tôn Vương!”
Binh lính gầm thét chói tai, tiếng giãm ngựa bốc lên ngàn thước bụi mù, cả ngọn đồi rung chuyển, hàng ngàn binh lính theo tôi âm ầm lao xuống núi.
Tiểu Bạch Mã vững vàng đáp xuống đất trước, Đường Khinh cùng Đường Dịch lập tức chia ra bên trái bên phải, dẫn binh tản ra hai bên, Tôi dẫn đội quân Huyết Đồng chịu trận xông pha tiến vào cổng Lôi Thành.
Ở đó, những người lính của Minh Vương đã chờ sẵn.
Dạ Minh đang đứng trên bức tường của thành phố Lôi Thành, tôi đưa mắt lên, liên nhìn thấy.
Người đàn ông mặc áo đen, với mái tóc màu tím nhảy múa điên cuồng đứng trên bức tường thành và nhìn chảm chằm về hướng tôi.
Đôi mắt màu tím trong veo ban đầu, lúc này đã biến thành một cái nhìn chết chóc.
Tôi không thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình bên trong, và khuôn mặt của anh ta không hề có biểu cảm gì, không có sự sống.
Minh Vương Lạc Nhu thực sự đã biến anh ta thành một con rối.
Dạ Minh, chờ đấy, Lãnh Mạch và tôi nhất định sẽ cứu anh trở về!
Tôi tỉnh táo lại, tạm thời không nghĩ tới anh ta nữa, lúc này phải tập trung vào chiến trường.
.
||||| Truyện đề cử: Chồng Tôi Là Kẻ Điên |||||
Trong số binh lính của Minh Vương Lạc Nhu, có hai vị tướng cưỡi ngựa lao ra, phía sau có khắc biểu ngữ hình đầu lâu của Minh Vương Lạc Nhu.
“Đại soái, đó là đại soái của Minh Vương, cẩn thận!” Đường Khinh ở bên cạnh tôi nói, sau đó cùng với binh lính của Minh Vương đánh nhau.
Hai đại soái kia lao đến chỗ tôi cùng một lúc.
Trong đó có một đại soái là người phụ nữ với cây giáo bạc trên lưng, mái tóc dài bồng bềnh và đôi mắt sắc bén, cô ta lao tới phía trước, con ngựa của cô ta gâm lên một tiếng và vồ vào con Tiểu Bạch Mã của tôi.
Tiểu Bạch Mã cũng là một con ngựa tốt có tố chất đã được chúng tôi huấn luyện, nhảy ra tránh, nhưng tôi không am hiểu dùng chiến mã chiến đấu như thế nào, giữ chặt con ngựa lại, ngọn giáo của người phụ nữ đã đâm tới chồ tôi.
Chiếc khiên ngôi sao sáu cánh xuất hiện trước mặt tôi vào thời khắc quan trọng, chặn đứng mũi giáo của người phụ nữ, và tôi cũng bay khỏi con Tiểu Bạch Mã.
Con Tiểu Bạch Mã chạy sang một bên.
“Chị, chị là đồ ngốc, ngựa còn không biết cưỡi!” Tống Thiên Ngân từ phía sau nói.
Tôi trợn mắt ngoác mồm nhìn cậu ta: “Tôi vốn dĩ không biết chiến đấu trên ngựa!”
Người phụ nữ cưỡi ngựa, từ trên cao nhìn xuống đối mặt với tôi: “Một cô gái nhỏ, một cậu nhóc nhỏ còn muốn giao chiến với chúng tôi, Chí Tôn Vương đã từ bỏ chiến đấu rồi sao?”
Tôi ghét bị đối phương xem thường: “Lập tức khiến cô từ trên ngực đánh ngã xuống.”
Người phụ nữ giêu cợt: “Tôi tên là Nguyệt Bạch Vũ, nhớ lấy người muốn giết cô”
“Đúng là khẩu xuất cuồng ngon” Tống Thiên Ngân đi đến bên cạnh tôi.
Một đại soái khác bước đến, là một người đàn ông trẻ tuổi, trên vai có một một con chim to với bộ lông lộng lây đang đứng: “Không ngờ đại soái của Tôn Chí Vương, hoá ra lại là bộ dạng như thế này.
Tôi tên là Phá Hiểu, cô cũng nhớ lấy tên tôi, bởi vì cô rất nhanh sẽ chết trong tay tôi thôi.”
Tôi lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Những lời như thế ta nghe nhiều người nói rôi, những người nói như vậy với ta nếu không chết, thì cũng phải khuất phục”
“Cô tên là gì, khẩu khí không nhỏ nhỉ“Phá Hiểu nói.
Tôi nhàn nhạt cong môi: “Người sắp chết không cần biết tên của ta.”
“Chết đi!” Nguyệt Bạch Vũ công kích.
Pháp chú nhà họ Tống của Tống Thiên Ngân đánh vào chân Nguyệt Bạch Vũ, Nguyệt Bạch Vũ đã chặn nó bảng một ngọn giáo: “Thăng nhóc chết tiệt,muốn chết sao?!”
Tống Thiên Ngân ngẩng đầu: “Vậy xem ai muốn chết đi”
Phá Hiểu đứng sau lưng Nguyệt Bạch Vũ: “Tôi sẽ xử lý người nhà họ Tống này, đầu của đại soái kia thuộc về cô”
“Được” Nguyệt Bạch Vũ nói.
Tôi cũng nói với