Cuộc chiến này diễn ra trong thời gian khá dài, thực ra mọi người đều đã có phần mệt mỏi, cũng không muốn thừa thẳng truy kích.
Quyết định của Lãnh Mạch là chính xác không nghi ngờ.
Người bị thương lục tục được nâng lên băng ca trở về trong thành, Lãnh Mạch đi sang kiểm tra, chắc chắn tôi không có gì đáng ngại thì lập tức mải mốt đi lo liệu chuyện của quân đội, bọn tôi đi sau phần lớn quân lính vào Băng Thành.
Băng Thành là đại bản doanh của Lãnh Mạch, mức độ sầm uất của nơi đây là thứ Lôi Thành không thể so sánh.
Trong thành có không ít dân chúng, đều đang ăn mừng sự trở về của Lãnh Mạch và thắng lợi của cuộc chiến.
Cuộc chiến lần này chúng tôi đánh thắng Lạc Nhu, tìm lại được không ít lòng dân đã mất khi Lãnh Mạch cắt cổ tay lúc trước.
Lòng dân là một thứ rất hiện thực lại rất khó đoán định.
Anh hùng mạnh ngang tàng, người dân sẽ ủng hộ anh, anh yếu đuối, người dân sẽ tìm tới lòng thương xót từ kẻ địch.
Còn anh thì lại không cách nào trách cứ, vì rốt cuộc những người bình thường tay trói gà không chặt này cũng chỉ vì muốn được sống.
Đánh trận cả ngày, ban ngày từ Tuyết Sơn chạy tới Băng Thành, bây giờ được thả lỏng, mọi người đều đói bụng, hẹn nhau trở về tắm rửa nghỉ ngơi một hồi rồi cùng ra ngoài ăn khuya.
Chúng tôi trở về sân sau trong vương điện của Lãnh Mạch trong sự dẫn đường của tùy tùng.
Tôi còn để ý kiếm tìm một hồi, không tìm thấy Tiểu Bắc.
Tôi hỏi mấy người hầu xung quanh, họ nói sau khi Tiểu Bắc đi Lôi Thành thì không trở về nữa.
Sau đó khi Lạc Nhu tàn sát dân chúng trong thành cũng không thấy cô ấy đâu, có lẽ đã chết trong lúc dân thành bị tàn sát.
Cô gái kia, rõ ràng có một cặp mắt sáng sủa kiên cường, lại…
Lạc Nhu, nợ máu cô đeo trên lưng đã quá nhiều rồi.
Lần sau gặp lại, nhất định tôi sẽ tự tay lấy mạng cô!
Trở lại phòng của mình, tôi tắm rửa khoan khoái, nằm lại lên giường.
Sau khi có đầy đủ năng lực để chống lại Lạc Nhu và Tống Lăng Phong, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hơn nữa không cần thời thời khắc khắc lo lắng có Hồng Hồng hút mất nội lực nên tôi nhanh chóng thiếp đi.
Cho đến khi Tống Tử Thanh gõ cửa, Đồng Sênh la hét gọi tên phía ngoài, tôi mới tỉnh giấc.
Tôi mặc cái áo ngủ bằng bông dày cộp, tóc rối bù, mắt lim dim đi ra mở cửa.
“Trời ơi, mẹ nhỏ, mẹ còn là con gái đấy, làm sao có thể không trang điểm không chải đầu đã vác cái bộ dạng này ra ngoài gặp bọn con được!”
Tôi nguýt mắt, lười chẳng buồn để ý tới thằng bé này.
Tống Tử Thanh đứng bên cười: “Cô ấy vẫn luôn có dáng vẻ như thế, bọn anh đều quen với thói xấu của cô ấy rồi, đằng nào thì tới dáng vẻ xấu hơn nữa cũng đã từng trông thấy”
Ø này, bọn họ không đá đểu tôi thì sẽ chết đúng không?
“Chúng ta đi ăn gì đây?” Tôi nhấc chân ngáp dài.
“Lãnh Mạch đã chuẩn bị đồ ăn khuya xong rồi, chỉ có một cô nàng ngủ say như chết làm bọn này chờ muốn chết đói thôi” Tống Tử Thanh nói.
Tôi le lưỡi.
Đồng Sênh chủ động nắm tay tôi: “Mẹ nhỏ, hình như chú Sỉ Mị gì kia có tâm sự đó, cứ ngồi mãi dưới gốc cây, bọn con gọi chú ấy mà chú ấy cũng chẳng ỏ ê gì.
Mẹ có muốn qua xem chú ấy thử không?”
Trước giờ quan hệ của Đồng Sênh và Si Mị luôn rất tốt, đến cả thằng bé cũng có thể cảm giác được sự khác thường của Sỉ Mị rồi ư…
Tôi nghĩ một lát, gật đầu với Đồng Sênh: “Hai người đi phòng ăn chờ một lát, tôi đi tìm Si Mị, dẫn anh ta qua đây.”
Tống Tử Thanh không được vui lắm, tuy vậy cũng không nói gì, dắt Đồng Sênh rời đi trước.
Tôi đi về hướng cây đại thụ ở sân sau.
Còn cách một khoảng đã trông thấy Si Mị ngồi một mình dưới gốc cây, ngửa mặt nhìn trời, chẳng hay đang suy nghĩ điều gì.
Tôi đi tới, đứng sau lưng anh ta.
Bẵng một lúc lâu, giữa đôi bên thinh lặng.
“Em tới làm gì? Không đói bụng à? Bọn họ đều đang chờ em tới ăn khuya đấy” Si Mị không quay đầu, nói khi đưa lưng về phía tôi.
Tôi nhìn bóng lưng anh ta: “Tôi gọi anh tới cùng đi an.
“Không đi.” Anh ta đáp dứt khoát.
“Làm sao vậy?” Tôi hỏi anh ta.
Anh ta im lặng.
“Si Mị, chúng ta…
“Tôi chỉ không muốn khiến tim mình đau đớn thôi”
Si Mị cắt ngang lời tôi, vẫn đưa lưng lại không nhìn tôi: “Tôi thừa nhận sức chịu đựng của tôi không được mạnh mẽ như Tống Tử Thanh, không thể trơ mắt nhìn em và Lãnh Mạch ngày