Câu nói tới vội mà đi cũng vội chính là để nói kiểu như đám Diêm Vương.
Nhưng họ đi nhanh cũng tốt, sau khi rời đi họ sẽ nhanh chóng xử lý số ác quỷ này.
Còn nếu như tiếp tục trì hoãn, không thể biết khi nào đám vong linh ác quỷ này sẽ đột ngột nổi điên, hoặc nếu chúng bồng chợt bị ‘Tống Lăng Phong điều khiển thì sao? Đến khi đó, cục diện sẽ không thể khống chế.
Sỉ Mi ở lại, cưỡi ngựa đi về phía bọn tôi.
“Si Mị, anh không bị thương tích gì chứ?” Tôi ngước lên nhìn anh ta.
Anh ta cụp mắt nhìn tôi, hàng mi rất dài, mắt nhìn tôi chăm chú.
Tôi bị nhìn đâm ngại: “Trên mặt tôi có dính nhọ à?”
“Không có gì” Anh ta rời mắt đi, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đi về phía trước.
Tôi tưởng là anh ta bị thương chỗ nào, vội vàng đuổi theo, tóm cái áo lông của anh ta níu lại: “Si Mị”
Sỉ Mị quay đầu lại nhìn tôi.
“Anh không sao thật chứ? Có phải bị thương chỗ nào rồi không?” Tôi hỏi anh ta.
Ánh mắt anh ta hơi mờ đi, sau khi nhìn tôi mấy lần thì chợt khế giọng nói: “Nếu có một ngày tôi rời bỏ em mà đi, liệu em có khóc vì tôi giống như Lãnh Mạch?
Em có quên tôi không?”
Tôi ngớ cả người.
Tại sao Sỉ Mị đi địa phủ một chuyến vê lại đột nhiên thành ra như thế? Chẳng lẽ Diêm Vương đã nói cái gì với anh ta rồi?
“Sĩ Mị, anh đừng làm tôi sợ, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Tại sao đang yên đàng lành tự dưng lại nói như thế? Không phải chúng ta đã nói là tất cả mọi người phải cùng nhau đi tới cuối cùng, cùng nhau sống sót hay sao?”
“Cùng nhau sống sót ư…’ Sỉ Mị thì thào một câu.
Trong lòng tôi có linh tính chẳng lành, giữ chặt tay anh ta, khiến anh ta phải nhìn tôi: “Tôi biết tuy hiện giờ anh cũng không phải là người, nhưng thiên hạ rộng lớn, không thiếu điều lạ, chắc chắn chúng ta có thể tìm được biến pháp khiến anh biến lại thành người, không còn là thể tà thuật, không còn là thể tà thuật có thể biến mất bất cứ khi nào, lúc nào nữa! Sỉ Mi, anh không được nghĩ quẩn, đã nghe chưa hả? Chúng ta phải ở bên nhau, chúng ta đã nói là phải ở bên nhau rồi!”
Sĩ Mi là chút ít trách nhiệm cuối cùng Lão Quỷ để lại cho tôi, Lão Quỷ càng hi sinh vì tôi bao nhiêu, tôi càng không thể bỏ mặc trách nhiệm này không làm!
Nên Sỉ Mị, nhất định anh ta không thể có chuyện gì!
Sỉ Mị im lặng mấy giây, kế đó bàn tay phủ lên đầu tôi: “Ban nãy chỉ nói đùa với em thôi, em coi là thật làm gì.
Sống mấy ngàn năm rồi, em còn cho là tôi sẽ tự vân chắc? Đồ ngốc, nói em ngốc mà hóa ra em ngốc thật.”
Nếu thật sự chỉ là thuận miệng nói đùa với tôi, vậy thì đã tốt…
“Coi chiến trường đi.” Anh ta cắt đứt suy nghĩ của tôi, chuyển hướng khỏi đề tài này.
Tôi đành phải nhìn cùng anh ta.
Xương khô và vong linh không còn, lập tức chiến trường bớt đi một lượng lớn quân chiến đấu, bây giờ chỉ còn có Minh quân.
Số lượng Minh quân không chênh nhiều với quân đoàn của Lãnh Mạch, nhưng bên Minh quân lại không có nhiều kẻ mạnh như bên chúng tôi, hơn nữa giờ Lạc Nhu đã không thể đánh lại chúng tôi, không bao lâu Minh quân đã mất đi ưu thế, biến thành bên yếu thế.
Trong Băng Thành, lính của Lãnh Mạch chấn chỉnh lại cờ trống, một lần nữa chiếm giữ một nửa chiến trường.
Chung Nhiễm rút gậy về, nhìn Lãnh Mạch nói: “Hôm nay tôi tới đây chỉ để thanh lọc những thứ ác tà Giờ ác tà đã được rửa sạch, tôi xin cáo từ, Chí Tôn Vương đại nhân.”
“Đa tạ, lại nợ ông một lần nữa rồi.” Lãnh Mạch khế gật đầu với Chung Nhiệm.
Chung Nhiêm cũng đáp lại đúng lê, sau đó quay qua bên đám Hải Ngạo: “Hải Ngạo, đi thôi.”
“Hả? Vậy đã đi rồi! Con còn chưa đánh đủ nữa!
Còn có nhiều lính như thế chờ con đánh mà, ông nội Chung Nhiêm, ông cứ để con ở lại đây đi” Hải Ngạo cực kỳ không muốn rời đi.
“Quy củ nói lúc trước mi đã quên rồi? Trở về bảo tộc trưởng phạt mi nhé, có tin không hả?” Chung Nhiêm nạt anh ta.
Hải Ngạo lập tức cúi đầu không dám hó hé gì thêm, mặt như đưa đám.
Tôi võ vô vai Hải Ngạo: “Không sao, chờ chiến tranh qua đi, lần sau tôi lại tới tìm anh so tài, nhất định đánh với anh cho thỏa.”
“Có thật không?!” Cặp mắt Hải Ngạo tức thì sáng rực: ‘Sau này