Có người trốn ở bóng tối bóp méo Dạ Minh.
Kẻ đó là ai? Phải làm sao chúng tôi mới tìm thấy?
Tôi và Lãnh Mạch chưa kịp bàn bạc lại, Dạ Minh bông gọi: “Lãnh Mạch!”
Lãnh Mạch nhướng mắt nhìn.
“Tôi chỉ hỏi anh một câu thôi” Dạ Minh trôi nổi trên không trung, ngọn lửa rực rỡ bao bọc cơ thể như ác quỷ đến từ địa ngục: “Anh, đã bao giờ xem tôi là anh em, không lợi dụng tôi dù chỉ một giây?”
Anh emà…
Lãnh Mạch lắc đầu: “Chưa từng xem cậu là anh em một giây”
“Hờ, quả nhiên, quả nhiên ha ha ha! Tôi quả non dại, tôi quả…”
Dạ Minh chưa nói hết câu mà Lãnh Mạch đã nói tiếp: “Từ khi tôi gặp cậu vẫn luôn xem cậu là anh em, có bao giờ xem cậu là anh em một giây?”
Dạ Minh sững sờ.
Nước mắt tôi chẳng nghe lời tuôn rơi.
“Anh đừng lừa tôi bằng những câu nói dối đó!” Dạ Minh hét: “Tôi biết các người cười mỉa sau lưng tôi, nói tôi là cái thứ ghê tởm, bàn luận lai lịch của tôi đáng khinh cỡ nào! Anh tốt với tôi cùng lắm chỉ vì thương hại tôi bị là trẻ mồ côi ngu ngốc bị cha mẹ lợi dụng! Tôi quen rồi, tôi quen với việc từ bé đến lớn nhìn anh được đám đông bủa vây, bao nhiêu người thích anh quan tâm.
Cứ hê đi với anh là người ta lại chỉ trỏ tôi! Đi đâu bất cứ đâu hay như trên chiến trường bây giờ cũng thế, ai ai cũng lo cho anh, dặn dò anh đi đường cẩn thận nhưng còn tôi thì sao? Tôi chỉ đứng mãi ở xó xinh ẩm thấp của thế giới nhìn các người.
Thế giới này… không dành cho tôi.”
Tôi nhận ra giọng Dạ Minh nghẹn ngào ở đoạn cuối.
Tôi bông nhớ đến cảnh chia xa hôm đó.
Tất cả mọi người đều vây quanh tạm biệt Lãnh Mạch, cũng có rất nhiều người nhắc tôi chú ý an toàn.
Tất cả mọi người huyện náo chỉ thiếu môi Dạ Minh.
Rõ ràng Dạ Minh cũng xuất phát với chúng tôi nhưng mọi người khinh thường Dạ Minh, không ai qua bên ngựa Dạ Minh dặn đi đường cẩn thận dù chỉ là một câu.
Hình như trên chiến trường cũng thế, đến cả yêu quái cũng chỉ có một nhóm chiến sĩ theo anh ta.
Trong khi đó môi lần có chiến tranh, Lãnh Mạch luôn xếp cho Dạ Minh đi làm việc khác hoặc chỉ mình anh ta đánh vào doanh trại kẻ địch.
Anh ta không có quân đi theo, cùng đánh trên một chiến trường tôi cũng không thấy có lính nào đánh hộ anh ta.
Một mình anh ta bùng cháy ngọn lửa chiến đấu, đánh nhau một mình xong lại ngồi băng bó một mình.
Thế giới vôn vã không liên quan đến anh ta.
Chắc hẳn anh ta để bụng chuyện đó lắm.
Dù anh †a không càu nhàu, chỉ biết cãi nhau với Lãnh Mạch để gia tăng sự tồn tại đáng thương của anh ta.
Chỉ biết nói cười ăn nhiêu để giấu giếm sự cô đơn quạnh quẽ.
Chắc hẳn anh ta rất muốn hoà nhập vào chúng tôi nên mới cố găng thể hiện bản thân.
Nhưng với những binh lính, những đại soái của Lãnh Mạch, Dạ Minh mãi mãi là con trai của Lạc Nhu.
Họ hận Lạc Nhu bao nhiêu thì ghét Dạ Minh bấy nhiêu.
Con người luôn như thế, dù Dạ Minh chưa từng hại họ cũng không thoát được xiêng xích thù hận Lãnh Mạch thở dài: “Thế giới này không dành cho.
cậu thì đã sao?”
“Tôi không muốn nghe anh nói!” Dạ Minh hét to: “Anh là đồ giả tạo! Hôm nay tôi phải vạch trần bộ mặt của anh!”
Dạ Minh điên tiết lao vào Lãnh Mạch với ngọn lửa rực rỡ mà không nghe chúng tôi nói.
Lãnh Mạch không làm gì, không dùng băng.
“Lãnh Mạch!” Tôi hét gọi anh.
Lãnh Mạch vân không động đậy.
Dạ Minh áp sát lại gần.
“Lãnh Mạch cẩn thận!” Tôi đứng bên kia lại nhắc nhở anh.
Lãnh Mạch vân không có bất cứ động tác nào.
Năm đấm lửa của Dạ Minh đã nhấc cao đấm vào vai Lãnh Mạch.
“Dù thế giới này không dành cho cậu nhưng tôi dành cho cậu không phải đã đủ rồi à?” Lãnh Mạch nói khi nắm đấm vung xuống.
Ngọn lửa xuyên qua vai Lãnh Mạch