“Tôi không quan tâm, lần sau tôi cũng phải lôi Lưu Nguyệt phân phát cơm chó số lượng lớn như các anh!”
“Cậu?”
Lãnh Mạch khinh miệt cười xuỳ: “Cậu dám làm vậy với Lưu Nguyệt trước mặt mọi người mà không sợ sẽ bị con cổ trùng không tên nào đó căn chết à”
Dạ Minh sợ hãi rên: “Sao số tôi lại khổ thế này!”
Làm chúng tôi cười bể bụng.
Thống linh Lương Sinh không đến, ngoài ra cậu con trai thứ hai của ông ta cũng không thấy mặt mũi đâu.
Nghe Lãnh Mạch nói họ và Lưu Liêu kêu gọi quân đồng minh ở nơi khác.
Lần này chỉ cử Lương U dân một nhóm quân đoàn yêu quái tập trung với chúng tôi Còn về trăm quỷ thì chỉ có thống lĩnh Lương Sinh mới có gây sức ép được cho trăm quỷ nên tất nhiên trăm quỷ chỉ đi thanh thống lĩnh Lương Sinh.
Lâu rồi không gặp Đồng Sênh, tôi hơi nhớ ông ấy thật.
Ông ấy vân đang thủ ở Băng Thành đợi chúng tôi chiếm được Lôi Thành sẽ gặp được ông ấy.
Ai cũng uống chè đậu đỏ, nghỉ một lúc rồi Tống Tử Thanh và Si Mị cũng đã đưa nhóm quân lính về.
Hàng người chỉnh tê/ Lãnh Mạch lên ngựa, vân là phong cách ấy, anh vân nói ngắn gọn mấy khích lệ lòng quân: “Chúng ta ắt thăng trận Lôi Thành này “
Anh là người như thế, chỉ vẻn vẹn vài chữ ngắn gọn nhưng hào hùng sức mạnh khiến lòng quân cao vút chứ không dông dài như nhiều lãnh tụ khác trước khi đánh giặc.
Lần này tôi không cưỡi chung ngựa với Lãnh Mạch nữa.
Lãnh Mạch cần chiếm được thành trì, không muốn tôi bị thương nên giao tôi cho Tống Tử Thanh.
Mặc dù anh vân rất thích đen mặt ăn giấm chua nhưng luôn nghĩ cho tôi trong những thời khắc quan trọng.
Xét từ góc độ nào đó anh rất tín Tống Tử Thanh mới giao tôi cho một người đàn ông khác.
Lãnh Mạch gọi Dạ Minh và Si Mị.
Hiện giờ mối quan hệ giữa Lãnh Mạch và Si Mị không còn là vua tôi, mà giống vừa là địch vừa là bạn, chia sẻ cho nhau kinh nghiệm chiến đấu hơn.
Một khi đã đánh giặc là những người đàn ông đó sẽ bỏ qua tất cả bức màn ngăn cách để mà cùng đứng trên một chiến tuyến.
Quân đội trong rừng tung bay cờ xí tiến quân đến Lôi Thành dưới sự chỉ huy của Lãnh Mạch.
Mặc dù không có Lạc Nhu và Tống Lăng Phong thủ Lôi Thành những vẫn có nhóm lính đầu lâu và lính vong hồn.
Những binh lính này được Lạc Nhu triệu hồi sau đó, lúc đấy Chung Nhiễm và Diêm Vương đã đi nên mới để lại binh lính đó.
Mà Lôi Thành dễ thủ khó công, tôi bắt đầu quan ngại hộ Lãnh Mạch vì chút binh lực của chúng tôi.
Quân đội tập trung dưới chân Lôi Thành.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy cờ xí đầu lâu của Lạc Nhu treo trên tường Lôi Thành mà vô cùng khó chịu, nói với Tống Tử Thanh: “Giật cái cờ kia xuống!”
“Tuân lệnh” Tống Tử Thanh nhếch mày và rồi một luồng ánh sáng tránh bản lên đánh vào lá cờ của Lạc Nhu trên tường thành.
Lá cờ rơi phịch xuống đất.
Cùng lúc đó Lãnh Mạch dân quân phát động tấn công.
Các quái vật trong Lôi Thành xông lên nhưng chúng tôi cũng có quái vật, quái vật hai phe đánh nhau.
Thống lĩnh quỷ láu cá