“Sau khi Minh Vương Lạc Nhu bị Đồng Đồng chém đứt cánh tay, trong thời gian ngăn ngủi sẽ không lại xuất hiện, tất nhiên là cô ta và Tống Lăng Phong sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó chúng ta, bọn họ muốn làm gì chúng ta không biết, hiện giờ chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình, đến lúc đó gặp chiêu phá chiêu là được.
Chúng ta cũng nhất định phải nhân dịp này năm lấy thành phố nên năm, cuối cùng hội họp vây quanh thành phố Minh Vương, hiểu rõ chưa?” Lãnh Mạch lại nói.
“Đã rõ!” Mọi người cùng lúc trả lời.
Lãnh Mạch tuyên bố tan họp.
Thời gian cấp bách, vì phản công âm mưu của Minh Vương Lạc Nhu, chúng tôi không thể chậm trễ một giây nào nữa.
Tôi không nhìn thấy Đồng Sênh đâu, không có thời gian đợi thăng bé tới Lôi Thành, chỉ có thể bảo Tống Tử Thanh giúp tôi truyền đạt nỗi nhớ của mình đối với thăng bé.
Lãnh Mạch là vị vương mạnh mẽ vang dội, nói muốn xuất phát là xuất phát, sẽ không cho bất cứ người nào thời gian chuẩn bị, Ba đội quân chuẩn bị säp xếp, quân đội ở Lôi Thành chủ yếu đi theo đám Dạ Minh, hai quân đội khác thì đi tới Băng Thành trước, trên đường tới Băng Thành sẽ hội họp với quân đội của Băng Thành, sau đó lại tách ra.
Dạ Minh chỉ huy quân đội kia dân theo phần lớn quái vật ở núi Bất Lương, còn có dược sư của tộc dược sư trợ giúp.
Tuy số lượng binh sĩ không nhiều như chúng tôi, nhưng lực lượng cũng không thể khinh thường.
“Dạ Minh, Lưu Nguyệt, chúng ta gặp ở thành phố Minh Vương nhé!” Tôi cưỡi trên một con ngựa riêng, tạm biệt với Dạ Minh và Lưu Nguyệt sắp rời đi.
“Ừm! Chúng ta sẽ gặp mặt ở thành Minh Vương sớm thôi, đến khi đó, chính là lúc chúng ta quyết chiến với Lạc Nhu!” Lưu Nguyệt đáp.
Dạ Minh không tạm biệt với tôi, chỉ vây tay với tôi, bởi vì miệng anh ta đều đã nhồi đầy chân gà.
Bởi vì đi hơi gấp, anh ta còn chưa kịp ăn cơm.
Nhìn bóng lưng Dạ Minh và Lưu Nguyệt cãi nhau cưỡi ngựa rời đi, tôi không nhịn được cười.
Lương U ở đội ngũ cuối cùng, lúc đi ngang qua tôi đột nhiên nói với tôi: “Đi đường cẩn thận.”
Tôi sửng sốt, quay đầu nhìn anh ta, anh ta cũng đang nhìn tôi, đôi mắt sâu thắm.
“Anh cũng vậy, đi đường cẩn thận.” Tôi nhăn mặt khit mũi, lê phép đáp lại anh ta.
Lương U không nói thêm gì nữa, đuổi theo đám người Dạ Minh.
“Người này… Cũng không đáng ghét như vậy” Tôi nói thâm một câu.
“Thôi đi, em còn nhìn người đàn ông khác