Bà cô đột nhiên cắt ngang suy nghĩ sâu xa của tôi.
Tôi cũng nhìn theo.
Có một người đàn ông trung niên đưa một bát mỳ cho bé gái, rồi nói với cô bé: “Ngẩng đầu lên để tao nhìn mày nào”
Cô bé dừng một lát, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt của mình.
Tôi lập tức bị sốc ngay tại chỗ.
Tôi không nhìn lâm đấy chứ? Tại sao cô bé này lại là Tiểu Bắc?
Đó chính là người hầu nhỏ lúc trước ở cung điện mà Lãnh Mạch đã phái tới chăm sóc tôi! Cũng là người đầu tiên đáp lời kiên quyết ủng hộ anh!
Không phải nói cô bé đã chết rồi hay sao? Sao lại..
“Chú” Tiểu Bắc mở miệng, giọng nói cứng ngắc giống như một cô máy: “Chú cần gì?”
Người đàn ông trung niên cười thô tục: “Muốn mày, có được không?”
Tiểu Bắc dừng lại, sau đó cười theo, còn cười đến vô cùng quái dị: “Được thôi, chú có thể bao nuôi tôi sao?”
“Không, không phải mày nói cứ cho mày đồ ăn thì mày có thể biến ra thứ mà người ta muốn hay sao.
Tao chỉ muốn đè mày một lần, chứ không muốn chịu trách nhiệm cả đời với mày”
Tiểu Bắc cũng không tức giận, mà nghiêng đầu, vài giây sau mới đáp: “Được, được thôi.”
Người đàn ông trung niên cười và dắt Tiểu Bắc đi.
Cô bé ngoan ngoãn đi theo phía sau ông ta, rời khỏi đám người.
Trước khi rời đi hẳn, cô bé đột nhiên quay đầu lại, †âm mắt nhìn về phía tôi!
Cô bé thật sự đã thay đổi rồi, giống như bà cô kia nói, đôi mắt của cô bé đã biến thành màu xanh ngọc.
Tuy rất xinh đẹp, nhưng cũng rất yêu dị.
Từ trên người cô bé cũng lộ ra cảm giác kỳ quái.
Tiểu Bắc của lúc trước không có đồi mắt như vậy, đồng thời cũng sẽ không có loại biểu cảm rợn người này.
Tại sao cô bé lại xuất hiện ở nơi này? Nếu cô bé còn sống, lẽ nào không thể đi tìm chúng tôi được sao?
Sau khi Tiểu Bắc rời đi cùng người đàn ông trung niên kia, đám người cũng tản đi.
Diệp Hàn kêu binh sĩ đi mua thức ăn, còn tôi thì vân đứng nguyên tại chô, anh ta xoay người lại gọi tôi: “Đừng ngây ra đó nữa, đi thôi.”
“Diệp Hàn, anh không cảm thấy bé gái vừa rồi đó rất kỳ lạ hay sao?” Tôi vừa đi theo anh ta vừa hỏi.
“Thêm một chuyện không băng bớt một chuyện, cô bé đó bị oán khí quấn thân, đôi mắt đó rất tà môn, chúng ta mua đồ ăn rồi trở về sớm một chút, đừng gây thêm chuyện.”
Tôi muốn nói tôi đã nhận ra Tiểu Bắc, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì.
Nói trăng ra thì mối quan hệ giữa tôi và cô bé cũng không thể tính là rất tốt hay rất thân thiết gì.
Có rất nhiều người trồi dạt khắp nơi trong chiến tranh, tôi cũng không thể chăm sóc từng người