Dạ Minh thở hổn hển, ngực bị thủng một lỗ lớn.
“Đáng tiếc, nếu không có bạch hỏa hộ thể, thì có khả năng tim của anh đã bị tôi móc ra rồi.” Hồng Hồng lơ lửng trong không trung và nói.
“Đáng chết!” Đôi mắt của Lãnh Mạch đỏ ngầu.
Một đường bạch quang đột nhiên bắn về phía cô ấy, Hồng Hồng nghiêng đầu, bạch quang xẹt qua gò má của cô ấy, cô ấy ngẩng phắt đầu lên: “Tống Tử Thanh đáng chết! Bây giờ tôi sẽ cho anh chết ngay đây!”
Tống Tử Thanh gặp nguy không loạn, tà áo bay trong gió, trong tay không ngừng thay đổi khẩu quyết phức tạp.
Dưới chân anh ấy, trận pháp bạch quang dân dần xuất hiện.
“Cho anh niệm chú này! Tôi cho anh niệm nữa này!” Hồng Hồng biến mất giữa không trung.
“Tống Tử Thanh cẩn thận!” Tôi gấp đến mức muốn chết đi được, tốc độ của cô ấy đã vượt qua cả đôi mắt làm chậm động tác của tôi, đôi mắt của tôi đã không thể sử dụng được nữa!
Hồng Hồng xuất hiện trước mặt của Tống Tử Thanh, vung một cái tát về phía anh ấy.
Tống Tử Thanh dùng Lục Mang Tinh Pháp Thuần để phòng thủ.
Nhưng vân vô dụng.
Hồng Hồng đánh anh ấy rơi xuống đất, cô ta nhảy lên, giâm mạnh hai chân lên người anh ấy.
Tống Tử Thanh phun ra một ngụm máu to.
“Tôi xé cái miệng thối nát này của anh!” Lòng bàn tay của cô ấy biến thành lưỡi đao sắc bén, rồi vung vào.
miệng của Tống Tử Thanh.
“Kiếm quyết, chém!” Tôi kêu to.
Bạch Hổ mang theo tôi xuất hiện trước mặt anh ấy, rồi ngoặm anh ấy đi.
Tôi đã rút Kiếm Thần ra, bổ về phía Hồng Hồng từ trên không trung.
“À, cuối cùng cô cũng tới rồi” Hồng Hồng nói, dùng trảm thi kiếm chặn tôi, rồi nhảy ra, vung máu trên bàn tay: “Không kéo rách miệng của người đàn ông này, nhưng khiến anh ta mặt mày hốc hác thì cũng được lãm chứ”
Tôi quay đầu nhìn qua.
Ngay khi tôi vừa mới tới cứu, rõ ràng cô ấy đã biết được, là cô ấy cố ý, cố ý rạch năm dấu móng tay lên mặt Tống Tử Thanh.
Gương mặt của anh ấy bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, thê thảm vô cùng.
“Tống Tử Thanh..” Nước mắt của tôi lập tức chảy khỏi hốc mắt, cố nén không ngã nhào xuống.
Tống Tử Thanh vì vừa mới bị Hồng Hồng giâm mạnh một cước nên đã hôn