Tôi cúi đầu, hai tay sờ lên bụng dưới của mình theo bản năng, nơi đó, vân chưa hoàn toàn nhô lên.
“Cái giá? Lẽ nào..” Si Mị cũng biết đứa trẻ trong bụng làm cái giá sao?”
“Lễ nào phải lấy “Không phải, chỉ là sau khi triệu hồi Mộ Tu, ông ta sẽ bám vào trong cơ thể tôi, có thể sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, nhưng cũng rất có khả năng sẽ không có ảnh hưởng gì” Tôi vội vàng đáp.
“Vậy cũng không được! Chúng không thể cược kiểu này được!” Sỉ Mị quát tôi: “Muốn đánh quái vật này, chỉ cân bọn anh là đủ rồi! Em ra phía sau đợi đi!”
“Lúc trước vào thời điểm đánh Lạc Nhu, các anh cũng nói có các anh là đủ rồi, nhưng kết quả thì sao?”
Sắc mặt của tôi bình tĩnh, tôi biết nói như vậy sẽ làm tổn thương thể diện của bọn họ, nhưng việc đã đến nước này rồi, tôi nhất định phải triệu hồi Mộ Tu.
Sỉ Mị cứng đờ: “Đồ ngốc, em không tin bọn anh sao?”
Sắc mặt của Lãnh Mạch cũng ảm đạm: “Em đang nói bọn anh không có năng lực sao?”
“Các anh biết em không có ý này mà” Tôi vân rất bình tĩnh: “Hiện giờ Hồng Hồng hiển nhiên đã là quỷ thần thứ hai rồi, đừng quên ngoài cô ta ra thì còn có kẻ chủ mưu ở phía sau đợi làm ngư ông đắc lợi nữa.
Bây giờ Tống Tử Thanh và Dạ Minh đã không thể tiếp tục chiến đấu nữa rồi, người còn lại chỉ có em, Lãnh Mạch và Sỉ Mi, lại thêm tứ đại thần thứ.
Lẽ nào chúng ta thật sự phải dùng hết toàn bộ thực lực để đánh với Hồng Hồng sao? Cho dù cuối cùng chúng ta chiến thắng, nhưng cũng sẽ chỉ thăng với phương thức hai bên cùng thiệt hại.
Như vậy, nếu kẻ chủ mưu xuất hiện, thì ai tới đối phó đây? Bây giờ không triệu hồi Mộ Tu, lẽ nào đợi sau khi kẻ chủ mưu xuất hiện, em còn phải ở phía sau ngồi nhìn các anh đánh nữa sao?”
Các anh không thể trả lời được câu hỏi của tôi.
Trong lòng Lãnh Mạch chắc chắn biết, những lời tôi nói đều đúng.
Nếu bây giờ triệu hồi Mộ Tu,thì cùng lắm người mất đi sức chiến đấu cũng chỉ có tôi mà thôi, mà thực lực của những người khác vân có thể giữ lại.
Kẻ chủ mưu có kỳ dị đến đâu cũng không thể đến mức mạnh hơn cả quái vật mạnh nhất trên thế giới, là quỷ thân được.
Như vậy, chúng tôi đối phó với kẻ chủ mưu vần còn một tia cơ hội sống sót.
“Nhóc con, em thật sự đã quyết định rồi sao?”
Lãnh Mạch nhìn tôi và hỏi.
“Hiện giờ, chỉ có cách này là cách tốt nhất mà thôi.
Lãnh Mạch, bất cứ chuyện gì cũng đều phải lựa chọn, không có khả năng cái gì cũng muốn, cái gì cũng có được, cứ quyết định vậy đi” Tôi ngửa mặt nhìn anh, ánh mắt kiên định.
Anh im lặng, Si Mị cũng im lặng.
Hồng Hồng lại hiếm khi có lòng kiên nhân đợi chúng tôi.
“Được” Vài giây sau, anh đáp: “Triệu hôi Mộ Tu, em đối phó với Hồng Hồng, bọn anh đi giải quyết Tống Lăng Phong”
Tôi gật đầu, vốn muốn cười