Tôi đứng trước mặt Hàn Vũ: “Hàn Vũ, đưa sách cổ tiên tri cho tôi.”
“Cô thật sự đã đưa ra quyết định rồi sao?” Hàn Vũ hỏi tôi.
“Thật sự đưa ra quyết định rồi sao?” Tôi lắc đầu: “Con của tôi rất có khả năng sẽ vì việc này mà sinh non và chết đi, làm sao tôi có thể thật sự đưa ra quyết định được chứ? Nhưng có đưa ra quyết định hay không thì đã sao? Bây giờ chúng ta nhất định phải làm như vậy”
Hàn Vũ im lặng vài giây, sau đó nói: “Cô là cô gái kiên cường và dũng cảm nhất mà tôi từng thấy”
“Nếu có thể, tôi không muốn mình kiên cường, cũng không muốn dũng cảm” Tôi muốn làm một cô gái nhỏ nũng nịu nép vào trong lòng Lãnh Mạch làm nũng và đùa giốn với anh, đó là một việc hạnh phúc biết bao.
“Nhăm mắt lại, cô gái.” Hàn Vũ nói.
Tôi nhắm mắt lại.
Rất nhanh, một đường khí đã băn thẳng vào trong cơ thể của tôi, tôi lại tiến vào trong thế giới tỉnh thân của mình.
Sách cổ tiên tri mở ra trước mặt tôi.
Bắt đầu từ khi Trái Đất này tồn tại, toàn bộ sự kiện được lần lượt hiển thị ra cho tôi từ trong sách cổ tiên trí.
Những lịch sử trong quá khứ, chiến tranh, khói thuốc súng ở khắp nơi, chỉ có đến hiện tại mới mở ra một thời đại hòa bình đáng quý.
Nhưng lúc này, hòa bình cũng đang bị đe dọa.
Tôi gọi sách cổ tiên tri: “Mộ Tu đại nhân”
Người đàn ông tuấn tú tóc đỏ, dáng người cao lớn trong nháy mắt xuất hiện trước mặt tôi.
“Tôi nói này tiểu tổ tông, sao cô lại tới đây nữa vậy?” Mộ Tu mang vẻ mặt sụp đổ: “Không thể để tôi ngủ một giấc thoải mái được sao?”
“Mộ Tu đại nhân, ông có biết Tống Lăng Phong không?” Tôi hỏi ông ta.
“Tống Lăng Phong? Ai cơ? Có gì lợi hại? Tại sao tôi phải biết người đó?” Mộ Tu hếch mũi, mái tóc ngắn màu đỏ rối bời, vừa nhìn đã biết còn chưa tỉnh ngủ.
“Ông chính là quỷ thần, không thể có chút hình tượng được sao?” Tôi thực sự không thể nhìn nổi nữa, tiếp xúc vài lân, Mộ Tu đại khái cũng rất quen thuộc với tôi, không còn một chút lạnh lùng và đáng sợ nào như lúc đầu nữa.
“Có chuyện gì thì nói mau đi, bớt phí lời” Mộ Tu quát tôi: “Con mẹ nó nói xong tôi còn phải đi ngủ nữa đấy!”
Tôi đảo trắng mät: “Ông có thể không nhận ra cái tên Tống Lăng Phong này, nhưng một nghìn năm trước, có một người dị năng nhân loại đã bao vây tiêu diệt ông, người đó chắc hẳn ông nhận ra chứ nhỉ?”
Nghe vậy, tôi nhìn thấy sắc mặt của ông ta hơi thay đổi nhẹ.
“Ông nhận ra ông ta, đúng không?” Tôi lại hỏi.
“Cô hỏi nhiều như vậy làm gì? Lần này tới tìm