“Nhóc con? Sao lại…’ Lãnh Mạch ngạc nhiên nói “Không kịp giải thích nữa” Tôi nghiêng ngả bò dậy, tên Ác Ma Chỉ Vương kia quá béo, cứ kéo ống quần tôi, suýt thì tôi bị ông ta kéo ngã ra đất.
“Chào mọi người, chúng tôi đến cứu mọi người đây” Ác Ma Chi Vương bò dậy, cả người toàn là tuyết, làm động tác hai ngón tay chữ V mà ông ta tự cho răng rất hay ho.
Người của hai phe khi nhìn thấy Ác Ma Chi Vương thì mặt ai nấy đồng loạt biến sắc.
“Ác Ma Chi Vương? Sao ông có thế phá phong ấn đến đây được?” Người của Lãnh Mạch bên này và người của Lãnh Hiên bên kia đồng thanh nói.
Ác Ma Chi Vương dường như không biết mình đã trở thành mục tiêu nổi bật trong chốc lát, nói với tôi: “Cô nhóc này, tôi khống chế năng lực của Lãnh Hiên, cô giết ông ta, hiểu không?”
“Hiểu rồi!” Tôi cầm chặt kiếm.
“Muốn giết tôi?” Lãnh Hiên nghiêng đầu: “Hành động của các người rất kì lạ, chẳng lẽ…”
Nếu như để Lãnh Hiên biết tôi đến từ tương lai thì tất cả mọi thứ coi như vô nghĩa!
“Ác Ma Chỉ Vương, đừng nhiều lời với ông ta nữa, lên thôi!” Tôi nói ngay lập tức.
Ác Ma Chỉ Vương gật đầu.
Nhưng Lãnh Hiên cũng không phải tên ngốc đứng yên một chö mặc cho người khác đánh, trong lúc chúng tôi nói chuyện, ông ta đã dựng xong lớp phòng ngự.
“Muốn chiến thăng ông ta, chỉ có thể là các người hợp lực chiến đấu, tôi giúp đỡ từ bên ngoài mà thôi, nếu không, tôi góp quá nhiều sức sẽ làm tương lai bị ảnh hưởng mạnh” Ác Ma Chi Vương nói.
Muốn đánh thắng Lãnh Hiên, nhất định phải do chúng tôi ra tay, Ác Ma Chi Vương cùng lắm chỉ có thể làm hạn chế năng lực của Lãnh Hiên mà thôi.
“Lãnh Mạch, Si Mị, hai người mau đến giúp em!”
Tôi quay đầu lại nói với hai người đàn ông sau lưng đây chứ? Trước kia tôi còn suýt chút lấy mạng cô đấy, bây giờ cô còn muốn tôi giúp cô à? Cô còn tin tôi?”
“Tống Lăng Phong đã chết rồi, ngoài tôi ra không còn ai có thể biến cô lại thành người nữa, Lãnh Hiên muốn huỷ diệt thế giới, nếu ông ta huỷ diệt thế giới rồi thì cô còn chẳng có hy vọng nào để biến thành người lại.
Tôi hứa với cô, nhất định sẽ tìm ra cách biến cô thành người trở lại, vậy nên, hãy chiến đấu cùng tôi đi, Hồng Hồng.’ Tôi nói lại những lời Hồng Hồng đã nói với tôi trước kia cho cô ấy.
Thâm tâm Hồng Hồng đã có suy nghĩ này, tôi nói thêm lần nữa, cô ấy chỉ nghĩ ngợi thêm hai phút rồi rút kiếm trảm thi bên vai ra, cô ấy bò dậy: “Nếu như cô đã đồng ý tin tưởng tôi, vậy thì tôi cũng tin cô một lân, cô