Ác Ma Chỉ Vương im lặng lần nữa.
Tôi không ngờ mình sẽ mäc kẹt ở chỗ Ác Ma Chi Vương này, tôi luôn có lòng tin trăm phần trăm răng Ác Ma Chi Vương sẽ giúp tôi, nhưng bây giờ…
“Lãnh Mạch cũng chết ư?” Một giọng nói ngây thơ vang lên từ đỉnh đầu.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên.
Bé Rồng nhỏ đứng ở một góc câu thang, kéo theo một chiếc đuôi màu hồng, hai lỗ tai hình nửa bầu dục trên đầu vô cùng đáng yêu, cô bé lớn rồi, cơ thể nhỏ bé đã bắt đầu xuất hiện đặc điểm của Long Tộc.
Tôi bông nảy ra một ý, nói: “Lãnh Mạch sẽ chết, chết thảm thương luôn ấy chứ, nếu như bố em chịu cứu chúng ta mới không sao.”
Vừa nghe xong, bé Rồng nhỏ khóc oà lên, chạy vọt xuống dưới, nhào vào lòng Ác Ma Chi Vương: “Con không biết! Con không cho Lãnh Mạch chết! Nếu cha không giúp họ, cha không cứu Lãnh Mạch thì con chết cho cha xem! Hu hu hul”
Ác Ma Chỉ Vương nhức hết cả đầu, xụ mặt xuống nhìn tôi: ‘Cô nhóc, cô ác lắm đấy.”
Tôi không nhịn được cười.
Cách này đúng là rất có hiệu quả, trăm lân như: một.
Nể tình bé Rồng nhỏ, Ác Ma Chi Vương đã đồng ý giúp tôi.
“Đưa ngọc cho tôi.” Ông ta nói.
Tôi đưa viên ngọc cho ông ta.
Ác Ma Chỉ Vương nhìn viên ngọc trong tay, sau đó bỏ vào miệng.
“Đi thôi, chúng ta đến Minh Giới.”
“Thế này là xong rồi à?” Tôi còn tưởng cơ thể sẽ phát nổ hay sao chứ, nhưng cuối cùng lại không xảy ra gì hết?
“Viên ngọc tạm thời ngậm hơi thở của tôi rồi, trận pháp phong ấn không cảm nhận được hơi thở của tôi, tạm thời sẽ không phong ấn được tôi nữa, tuy nhiên tôi không thế rời đi quá lâu, chúng ta phải nhanh lên.” Ác Ma Chi Vương vừa nói vừa đi ra ngoài.
Tôi nhanh chóng đuổi theo: “Vừa đúng lúc chúng tôi cũng không có bao nhiêu thời gian”
Bạch Hổ đang đợi tôi.
“Tốc độ của Bạch Hổ quá chậm, cô đi với tôi.” Ác Ma Chi Vương chặn đường đi về phía Bạch Hổ của tôi.
Bạch Hổ nổi nóng: “Ác Ma Chi Vương, ông dám nói tôi đây chậm à?”
Ác Ma Chỉ Vương ghì vào cành cây nào đó trên cây,