“Anh cũng sẽ không để em lại rời đi đâu, chúng ta sẽ tìm được phương pháp kéo dài tuổi thọ, từ nay về sau, cho đến khi tuổi thọ của anh sắp hết thì anh sẽ không để em rời xa anh đâu!”
Cho dù có bao năm trôi qua, hay thậm chí là cả trăm năm, thì lúc ôm anh tim tôi vân đập nhanh như thế, mãi mãi cũng sẽ không đổi thay.
Tôi đã về rồi.
Quay về với nơi nên là thế giới của tôi.
“Đồ ngốc, em không vui vì tôi sao?” Giọng của Sỉ Mị vang lên bên cạnh tôi Tôi lập tức nghĩ đến chuyện này, nhảy ra khỏi lòng Lãnh Mạch, quay về phía Sỉ Mị: “Si Mị, anh tỉnh rồi!”
“Không được ôm người đàn ông khác!” Lãnh Mạch rống với tôi.
“Đúng thế, tôi đã tỉnh lại, tôi đã ngủ mấy chục năm sau đó cuối cùng tỉnh lại nhưng lại phát hiện em không ở đó, em không biết chứ, lúc đó tôi suýt nữa lại chết nữa: “Không được nói lung tung!” Tôi lấy tay chặn miệng anh ta lại.
Anh nói: “Sau đó tôi không chết, tôi đột nhiên lại nghĩ, em đã đầu thai, tôi đây không phải lại có thêm một cơ hội để cạnh tranh em? Ha ha hai”
Không nói được gì, tôi võ võ ngực anh ta: “Vậy anh bây giờ… Vấn ở thể tà thuật à?”
“Không phải, bây giờ tôi là người, nói đúng hơn là người Minh giới, có thọ mệnh giống với Lãnh Mạch đấy.
“Anh đang trù cho tôi với anh chết chung à” Lãnh Mạch ở phía sau vô cùng khó chịu nói.
“Không ngờ rằng anh lại biến thành người đấy!” Tôi vui vẻ vô cùng.
Sỉ Mi nói cái này là nhờ vào em trai anh ta, và cả Hồng Hồng nữa.
Đại khái là do Hồng Hồng đã gửi gắm tâm nguyện của cô lên người Si Mị, nên Si Mị mới sống lại thêm một lân nữa Hồng Hồng…
Xin cảm ơn.
“Sao mọi người nói nhiêu thế, con còn chưa đoàn tụ với mẹ mà?” Lãnh Dục bước tới.
Tôi nhìn về Lãnh Dục, tâm tình cảm thấy phức tạp, lúc tôi rời đi thăng nhóc chỉ có một tẹo mà thôi, mà bây giờ… lại thành người lớn rồi.
“Mẹ” Lúc tôi còn đang giật mình thì Lãnh Dục đã ôm tôi vào trong ngực: “Con và cha đã một mực tìm mẹ, khi trước mẹ có đầu thai hai lân nhưng đều không được, cơ thể mẹ khi ấy không được, không thể tiếp nhận được cầu