Có lẽ là do tên của anh ta có một chữ “Đồng”, cũng có thể do ánh mắt của anh ta quá chân thành, thế nên tôi đã quỷ thân xui khiến mà tin anh ta, giơ tay ra, cầm lấy tay anh ta.
Lúc xuất hiện trở lại, chúng tôi đứng ngay dưới mái nhà ký túc xá.
Ngoài ý muốn của tôi, trừ tên quỷ sai ra, ở dưới mái nhà còn có ba người, một người là Lãnh Mạch, một Si Mị, một người đứng bên cạnh Lãnh Mạch, trông diện mạo thì cực giống Lãnh Mạch, vóc người cũng giống, chỉ điêu là thấp hơn Lãnh Mạch một tí, ở phía sau lưng có đeo một bọc đen chưa trường kiếm.
Ba người đàn ông cùng nhìn vê phía tôi.
“Em đã đến rồi.
Lãnh Mạch nói.
Đêm nay có gió, không biết nói thế nào nữa, hơi lớn nhỉ.
“Mấy người rốt cuộc là ai?” Tôi lớn tiếng hỏi.
Nhưng bọn họ đều không trả lời tôi, Si Mị chỉ về hướng trời cao: “Nhìn kìa, trăng đã tròn rồi.”
Tôi quay sang nhìn theo.
Ánh trăng ngay chân trời vừa tròn vừa lớn, đó giờ tôi chưa bao giờ thấy ánh trăng nào lớn đến thế.
“Chờ đã! Các người còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, các người rốt cuộc là…”
“Em sẽ biết ngay thôi” Lãnh Mạch cắt ngang lời tôi Tôi nhíu mày, ngay thôi?
Trong tay Lãnh Mạch xuất hiện một viên cầu thủy tinh màu trăng: “Nhỏ à, qua đây”
“Tôi không qua đâu! Các người trả lời câu hỏi của tôi trước đã!” Sao mà tôi lại dám tới gần họ chứ!
“Thời gian không còn kịp đâu bố” Người đàn ông bên cạnh Lãnh Mạch nói.
Hóa ra người đàn ông này là con trai Lãnh Mạch?
Một đứa con trai lớn đến thế ư?
“Cũng chẳng còn cách nào khác, nhỏ à, em chịu một chút nhé.” Sau khi Lãnh Mạch dứt lời, anh ta liên giờ tay hướng về phía tôi Cơ thể thôi bông nhiên không cử động được!
“Mấy người làm gì tôi đấy?” Tôi triệt để bị dọa sợ.
Lãnh Mạch đến gần tôi, dưới ánh mắt đang hoảng sợ của tôi lại ném quả cầu thủy tinh về phía đầu tôi.
Toàn bộ ánh trăng đập lên đầu tôi.
Trong chớp mắt, trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện vô số hình ảnh, các hình ảnh đều rất hoàn chỉnh, đủ