Trần Hảo bị phạt liền ở phật đường mấy ngày hôm nay ăn chay niệm phật, một bộ rất hối lỗi. Hôm nay niệm xong kinh phật Trần Hảo vừa từ trong phật đường ra ngoài thì đụng Lưu Tuệ.
Mấy hôm nay đã bị phạt tâm trạng không tốt rồi, còn gặp phải thứ hồ ly này Trần Hảo tức tối không muốn chào hỏi, phất tay liên muốn đi. Không ngờ Lưu Tuệ xưa nay luôn không muốn nói chuyện với ả lại chủ động chặn đường hỏi han ả.
Lưu Tuệ cười nói : " Đại tẩu mấy hôm nay thật vất vả, hôm nay ta có hầm canh gà hạt sen cho tướng công. Tẩu có muốn dùng thử một chút không? "
Trần Hảo nhìn xung quanh thấy không có ai liền nghiến răng nói : " Đừng có ở đó mà giả mèo khóc chuột"
Lưu Tuệ không để ý nàng, cười cười thả vào tay nàng ta cái gì đó. Trần Hảo không kịp phòng bị trong tay nhiều thêm vài thứ. Lưu Tuệ nói : " Cái này là đào khô trong ô mai mà tướng công ta mua, rất ngon tẩu dùng thử đi"
Trần Hảo giấu vội mấy quả hồng khô mặt mày tái mét, không thể tin nhìn người đang tươi cười trước mặt. Lắp bắp nói : " Ngươi...ngươi.. "
Lưu Tuệ nói : " Đại tẩu sao lại nói lắp rồi? Có cần mời đại phu không? Sắc mặt tẩu không tốt lắm"
Trần Hảo run run không nói nên lời, Lưu Tuệ cười lạnh nói : " Ta không phải mèo"
Trần Hảo khó hiểu với câu nói không đầu không đuôi của Lưu Tuệ, người kia vẫn cười như thế nói : " Ta không rảnh rỗi để cười một con chuột bẩn thỉu như vậy. Nhưng nếu con chuột cứ nhảy nhót trước mặt làm phiền ta thì ta cũng không ngại tiện tay giết nó cho rảnh nợ"
Trần Hảo há miệng không thể tin nhìn Lưu Tuệ, chỉ thấy Lưu Tuệ cười nói : " Lời ta nói ngươi hiểu không? Ta cảm thấy trước đây mình rất xấu xa nên thay đổi làm người tốt. Nhưng bây giờ nhìn một số người ta lại cảm thấy chẳng cần tốt đẹp với những người không đáng để làm gì"
Trần Hảo căm tức nhìn Lưu Tuệ, điểm yếu đã bị bắt lấy hiện tại không thể trở mặt với y, bèn nói : " Ngươi...ta biết ngươi không có ý tốt mà"
Lưu Tuệ nhàn nhạt liếc nàng rồi nói : " Sai rồi, sai rồi ta đúng là có ý tốt nhưng ngươi cứ bắt ta phải có ý xấu đó chứ. Thu tay của ngươi lại, sống yên phận một chút, được không? "
Nói đến hai chữ cuối đặc biết nhấn mạnh, sau đó không đợi Trần Hảo trả lời bê bát canh gà rời đi. Trần Hảo sinh long hoạt hổ vậy vì có quyền lực địa vị trong Diệp gia. Vậy muốn nàng yên phận thì phải tước đoạt quyền lực đó của nàng. Cho nàng ta biết mình nên đứng ở đâu, Diệp Minh là người ngốc mà nàng ta còn như vậy.
Sợ người khác tranh đoạt của mình tới như