Diệp Húc nhướng mày nhìn người trước mắt Lưu Tuệ đã gả cho Diệp Minh tính ra cũng hơn một năm rồi. Vậy ra là tiền dành dụm gần một năm qua của y, vì để hạ Trần Hảo bỏ ra giá lớn như vậy... Rốt cục cô ta đã làm chuyện gì mà để Lưu Tuệ phải...
Lưu Tuệ nói : " Ta thực sự không có ý định xấu với Diệp gia, ta chỉ là lo lắng cho tướng công thôi. Xin huynh hãy tin ta"
Diệp Húc không biểu cảm nói : " Việc này không cần ngươi nói, ta tự biết phải làm sao để biết sự thật"
Nói xong thì quay lưng bỏ đi, trong lòng thì tính toán cho người xem xét những chuyện Lưu Tuệ và Trần Hảo làm là biết. Trần Hảo bòn rút tiền của nhà chồng bị như vậy không có gì sai, thậm chí còn có phần nhẹ nhàng quá với nàng ta. Nếu Lưu Tuệ thực sự như lời hắn nói vì Diệp Minh thì tạm thời cứ để hắn bay nhảy. Nếu có ý đồ khác thì tống ra khỏi Diệp gia cũng không muộn.
Diệp Húc xưa nay hành sự rất dứt khoát, cũng phát hiện bản thân dường như quá nhân từ với Lưu Tuệ. Tại sao mình lại nguyện ý tin tưởng y a? Rõ ràng một người gian xảo như vậy, hành sự so với bất cứ ai ngoan độc hơn. Toan tính rõ ràng đẩy Trần Hảo vào bẫy một cách dễ dàng, đánh úp khiến nàng ta không kịp trở tay.
Một người như vậy...tại sao mình vẫn thấy y rất tốt đẹp? Vì ánh mắt của y khi nhìn đệ đệ mình là yêu thương không toan tính thực sự sao? Diệp Húc đã từng lo lắng bản thân có tình cảm khác lạ đối với vị đệ tức này. Nhưng việc đến như thế này cũng có thể phát hiện ra cảm xúc trong lòng không phải thứ tình cảm kia.
Diệp Húc không hề thấy khó chịu khi Lưu Tuệ và đệ đệ ở bên nhau, nghe tin hai người viên phòng còn có chút vui vẻ nho nhỏ. Con người thông minh như Diệp Húc lại vò đầu bứt tai vì không hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì.
Diệp Húc đáng thương cũng không biết hắn là muốn thân cận đệ đệ của mình như xưa. Cảm thấy Lưu Tuệ ở cạnh Diệp Minh rất tốt, thấy y tự nhiên thoải mái cưởi với Diệp Minh. Thì thấy có chút giống mình năm xưa, y có thiện cảm với Lưu Tuệ là vì y muốn có thể thoải mái với Diệp Minh như vậy.
Aiz cũng khổ cho một tên đệ khống, rõ ràng thương đệ đệ của mình như vậy. Thấy hắn vui vẻ người liền nhũn ra, muốn chạm vào lại không muốn chạm vào. Cảm xúc mâu thuẫn dày vò y, Diệp Húc vẫn khó chịu trong lòng cảm giác là mình ghét Diệp Minh. Nhưng thực ra hắn thương và muốn ở cạnh Diệp Minh rất nhiều nên mới khổ sở như thế.
Có lẽ phải hóa