Tần Húc nghe vậy, ngẩng mặt clên kinh ngạc nhìn Lưu Triệt, thấy y mỉm cười nhìn mình. Lưu Triệt tuy chỉ là thương nhân nhưng có thể xếp vào dạng phú thương địch quốc. Biển " hiền thương " tiên hoàng ngự ban vẫn đang treo trên tiệm của y. Hơn nữa chỗ chống lưng của y cũng không nhỏ, xác thực là y có tư cách nói mình đáng tin hơn tri huyện.
Nếu đã như vậy thì việc gì phải ở đây mà bán rẻ lương tâm để rồi phải hối hận về sau? Tần Húc đứng thẳng dậy, nói : " Các huynh đệ, chúng ta đi"
Sau đó cất bước đi ra ngoài trước tiên, bỏ lại Trương Phú và mấy nha dịch mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Sau một lúc đấu tranh tư tưởng, một vài nha dịch đi theo Tần Húc, số còn lại cũng nhìn nhau rồi đi theo ngay sau đó. Tần Húc làm bổ khoái ở huyện Thạch Thành đã rất lâu, rất được lòng người. Chưa kể ban nãy Lưu Triệt đã nói trả lương gấp ba, nếu Tần Húc đã dám đi thì Lưu Triệt có lai lịch không nhỏ, lá gan của họ cũng phì ra không ít.
Thấy quan binh đi hết, toàn bộ người trong nhà họ Diệp đều kinh ngạc nhìn Lưu Triệt, Diệp Minh từ khi nào quen được một người có lai lịch lớn như thế? Trương Phúc thấy người do mình đem đến đã đi hết, tức đến run rẩy chỉ Lưu Triệt nói : " Ngươi....ngươi...ngươi có biết là mình đã đắc tội với ai không hả, chuyện này chưa xong đâu.. "
Lưu Triệt lạnh lùng nhìn Trương Phúc, ban nãy y nói có một phần thăm dò một phần không chắc chắn. Nhưng nhân phẩm của Tần Húc xác thực là có thể tin được, y đã chọn quay về tức là chuyện này có vấn đề. Lưu Triệt đánh thật mạnh vào bàn tay đang chỉ mình nói : " Khi nói chuyện không nên chỉ vào người khác"
Lưu Triệt mảnh mai nhưng sức lực lớn kinh người, Trương Phúc bị đánh muốn rớt luôn cái tay, đau đến nhăn mặt. Trương Phúc nói : " Tiểu tử để xem ngươi vênh váo được bao lâu, ngươi không biết là mình đã đắc tội với ai đâu"
Lưu Triệt cười nói : " Câu này phải để ta nói mới đúng, ngươi không biết mình đã đắc tội với ai đâu"
Nói xong bế Tiểu Đậu lên hôn chụt vào mặt nó, nói : " Thấy thằng bé dễ thương này không? Ta là thúc thúc của nó"
Sau đó trả thằng bé lại cho, Diệp Minh rồi nói : " Cho dù thế nào, các ngươi cũng đã gây chuyện trước đụng đến người nhà của ta... Hừ"
Trương Phúc bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, cánh tay thì ẩn ẩn đau vội vã rời khỏi. Lưu Triệt hừ lạnh, ngồi xuống ghế, người nhà họ Diệp ngẩn ngơ nhìn y. Người này vừa mới nói mình là thúc thúc của Tiểu Đậu? Bọn họ nghe lầm phải không?
Như đoán được suy nghĩ của họ, Lưu Triệt nói : " Các người không nghe lầm xét theo vai vế ta có thể xem là thúc thúc của thằng bé, là ca phu của Diệp Minh "
Nói xong ý vị thâm thường nhìn qua Lưu Tuệ, lúc này người trong nhà cũng nhìn qua chỗ Lưu Tuệ. Diệp phụ, Diệp mẫu trong đầu nổ bùm bùm bọn họ đã điều tra qua thân thế của Lưu Tuệ. Nghe xong liền biết người này là ai , nhưng giờ người này lại