Nguyệt My Nhi nhìn tờ lịch trên tường, ghi rõ ngày đính hôn của Nguyệt Hân và Cố Thiên Bắc.
Cho dù không muốn đi nhưng dù sao cũng muốn đến xem họ hạnh phúc được bao lâu.
Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy, Nguyệt My Nhi lại nhận được cuộc gọi đến từ cái con người nào đó! Cái người mà luôn mang đến những tin hay ho nhưng lại không đúng lúc.
_ Alo, có chuyện gì thì nói mau đi!
_ Không được đi tiệc.
_ Ý anh là sao?
_ Có người muốn giết cô.
Nguyệt My Nhi khó hiểu, ra ngoài ban công quan sát một lượt bên ngoài.
Khi thấy được gì đó, cô mới trả lời vào điện thoại:
_ Sao anh lại biết? Ai biết được người bọn họ muốn tìm không phải tôi?
_ Nghe lời đi.
Tôi mà nổi nóng, sẽ bắt em về làm vợ tôi đó.
_ Anh...
Duật Hành thẳng tay cúp máy, Nguyệt My Nhi cũng hiểu rõ chuyện này không đơn giản.
Chưa gì mà Trần Đức đã không ngồi yên rồi, lại còn muốn hành động ngay trong ngày trọng đại của cháu trai mình.
Nhưng nếu không xuất hiện ở bữa tiệc, thế khác nào lại trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người.
Nhưng bây giờ mà thò đầu ra ngoài, chẳng khác nào đem mạng nộp cho họ?
Cố Quân lại đưa Cố Thiên Khanh đi trước, cô thì nán lại xử lý cho xong dự án hôm qua.
Thôi thì liều một phen, lành ít dữ nhiều thì xem như mình xui vậy!
Cô vừa lái xe ra khỏi cổng Cố gia, đã có hai ba chiếc xe đuổi theo sau.
Vừa ra đến đường lớn, tốc độ của cả hai lại nhanh lên một cách lạ thường.
Cố gắng muốn cắt đuôi bọn họ nhưng kinh nghiệm lái xe của cô và họ lại ngang ngửa nhau, thật sự không có cách nào để cắt đuôi.
Đến ngã rẽ vào khách sạn, lái xe thẳng vào tầng hầm, vậy mà trong đây cũng có vài kẻ chờ sẵn.
Không đơn giản là muốn giết cô, họ còn có mục đích khác!
Lúc này tiến cũng không được, mà lùi cũng chẳng xong.
Thôi thì đối mặt, bọn họ đông như vậy, tay đôi cũng có thể địch lại.
Nguyệt My Nhi xuống xe, lưng tựa vào cửa xe, vẻ mặt bình tĩnh khiến đám người kia hoảng hốt.
Một cô gái trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà lại bình tĩnh lạ thường.
Không muốn dài dòng, cô đi thẳng vào vấn đề chính:
_ Nói đi, họ Trần kia trả các người bao nhiêu để lấy mạng của tôi?
_ Sao cô biết?
_ Này.
Một trong số đó đã lên tiếng hỏi lại cô, một người khác lại không muốn tiếc lộ, nên đã ra ám hiệu bảo im lặng.
Nhìn hành động của hai người họ thì cô cũng đoán ra được phần nào của chuyện này!
_ Vậy họ trả các người bao nhiêu, tôi trả gấp đôi!
_ Tiền không quan trọng, quan trọng là chất lượng và danh dự, không vì tiền mà bị lây động.
_ Ồ, vậy các người là Ám Dạ sao?
_ Sao cô lại biết?
_ Anh trai, cứ thế phát huy, tôi thích.
Nguyệt My Nhi nhướn mày cười với hắn ta, vậy mà lại bị tên đại ca đánh cho vài phát.
Dại gái và lanh lợi hơn người khác cũng là một cái tội nhở!
_ Đừng nhiều lời, cô biết nhiều như vậy rồi, không thể giữ cô lại.
Lên...
_ Khoan đã, các người không để tôi trân trối trước khi chết sao?
_ Nhiều lời, giết...
Chưa gì đã ra tay, Nguyệt My Nhi nhàn nhã đứng đấy mà không ra tay.
Con dao sắc bén sắp đến gần, một người đeo mặt nạ từ đâu xuất hiện, múa một vài đường quyền đã hạ gục vài tên gần đó!
Hắn ta đem cô núp phía sau mình, rất nhanh tiếp viện đã đến, bắt sống toàn bộ đem đi! Hắn ta quay người, nhìn người phụ nữ ngu ngốc này, rất lâu mới lên tiếng, nói:
_ Không phải tôi nói cô không được đi tiệc sao? Là