Nguyệt My Nhi lấy đồ ăn cho anh, sau đó lại hỏi chuyện:
_ Thẩm Đường nói gì với anh sao? Sao hắn ta lại nhìn mình như vậy?
_ Hắn ta khen vợ anh đẹp, lại nói anh giữ kỉ một chút!
_ Vậy anh nói lại như thế nào?
Cố Thiên Khanh lắc đầu, cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát nên anh không đáp lại.
Với lại, hắn ta khen vợ mình đẹp, điều đó không ai không thừa nhận.
Vừa xinh đẹp lại giỏi giang, giữ kĩ hay không cũng không đến lượt hắn ta lên tiếng.
Chỉ là trong chuyện này có điều gì đó không tốt lắm!
_ Anh đừng đứng gần hắn, cũng đừng nói chuyện với hắn, hắn không tốt đâu, là người xấu đó!
Nguyệt My Nhi vừa nói vừa diễn tả, Cố Thiên Khanh lại thấy buồn cười, cười rất chi là tươi.
Người xung quanh nhìn cả hai vui vẻ như vậy cũng che miệng cười tủm tỉm.
_ Em buồn cười quá đi!
_ Vui như vậy sao? Cho tôi góp vui có được không?
Vừa nhắc người người lại đến, Thẩm Đường đã đứng phía sau từ bao giờ.
Gương mặt chẳng xem ai ra gì của hắn, nhìn thì đã muốn đấm cho vài phát.
_ Thẩm thiếu, vợ chồng tôi đang nói chuyện tình cảm, anh vẫn muốn nghe sao?
_ Ồ! Tên ngốc này thì có chuyện gì để nói? Hay là cô nói chuyện tình cảm với tôi đi!
_ Thẩm thiếu, anh cẩn thận lời nói của mình, để người khác nghe được sẽ không hay đâu!
_ Hừ, cô lấy hắn ta cũng chỉ vì tiền, tôi cũng có vậy! Hay là tối nay cô đến tìm tôi, tôi cho cô ăn sung mặc sướng, không phải đi làm!
Bốp...!Tiếng tát chói tai đến từ gương mặt trắng nõn của Thẩm Đường, đã ma sát với bàn tay vàng ngọc của Nguyệt My Nhi.
Tiếng vang lớn đã thu hút không ít khách mời tại đây! Thẩm Tông ba của Thẩm Đường, rất nhanh cũng đã có mặt.
Mặt ông ta đen lại, nhìn Nguyệt My Nhi quát lớn:
_ Nguyệt My Nhi, ai cho mày cái tư cách đánh con tao? Có tin tao kiện mày không?
_ Được, ông kiện đi, vừa rồi anh ta nói gì, tôi đều ghi âm lại hết rồi! Với mấy câu vừa rồi, anh ta có thể bị phạt tù đó!
_ Mày...
_ Có chuyện gì vậy?
Nguyệt Trấn và Cố Quân cũng có mặt, thấy cháu mình bị bắt nạt, ông không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Nguyệt Hân đứng bên cạnh không hiểu chuyện gì, lại lên tiếng bênh vực Thẩm Đường và cái kết:
_ Không phải lại gây chuyện nữa rồi sao? Đến Thẩm thiếu mà cũng không tha, đúng là lẳng lơ mà!
Bốp...!Lại là tiếng vang chói tai, nhưng người nhận lại là Nguyệt Hân và người đánh là Nguyệt Trấn.
Bất ngờ đến chưa kịp hoàn hồn, Triệu Mẫn và Cố Thiên Bắc đi đến đỡ lấy cô ta.
Bà ta tức giận quát mắng chồng mình:
_ Ông làm cái gì thế hả? Sao lại ra tay đánh con bé chứ? Không thể nói chuyện dạy bảo sao?
_ Đúng đó ba, hôm nay là ngày vui của con và cô ấy! Sao lại...
_ Hai người còn dám bênh vực nó? Không xem lại xem nó vừa nói cái gì? Đến chị mình mà cũng có thể nói như vậy, thật không thể chấp nhận mà!
Nguyệt My Nhi nhìn Nguyệt Hân nhếch mép cười, sau đó dõng dạc tuyên bố:
_ Tôi, Nguyệt My Nhi, đứng ngay tại nơi này, nhắc nhở mọi người một điều: Nếu như có ganh ghét tôi thì xin dùng cái đầu của mình đấu với tôi ở trên thương trường.
Đừng dùng những chiêu bẩn thỉu để đấu sau lưng.
Nhục!
Nói xong lại quay sang ba mình và ông nội, nói:
_ Ông nội, ba, cháu và