Ớ! Hóa ra Tư Mạc còn có cả chị gái cơ à.
Vậy mà tôi lại chẳng hề hay biết.
Chỉ là cái bà chị từ trên trời rơi xuống này cũng quá là bá đạo rồi.
Dù sao đi nữa cũng đừng chơi trò hù dọa này chứ.
"Hân Hân à! Em đừng trách ta, ta cũng là có lí do bất đắt dĩ".
"Lí do bất đắt dĩ sao?"
Tịnh Kỳ gật đầu, ánh mắt dò xét xung quanh, sau đó liền điều động âm khí bao bọc hết cả hang động này.
Tôi thật sự thấy hiếu kì, lí do bất đắt dĩ mà chị nói là gì?
"Hân Hân, em xem".
Tịnh Kỳ nắm tay tôi, kéo về phía chiếc quan tài bên cạnh.
Tôi bước tới, liền cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang hối thúc tôi mở nó ra.
Bên trong đó có thứ gì liên quan đến tôi sao? Tại sao cảm giác lại ...
"Không được chạm vào ".
Giọng nói âm lãnh quen thuộc cất lên.
Một thân ảnh xuất hiện trong bộ Hán phát trắng, mái tóc xõa dài, khuôn mặt anh tú ôm lấy cơ thể tôi.
....
"Khốn kiếp ".
Nguyệt Hy tức giận nhìn vào quả cầu đen trên tay đến nay đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Cô ta ném quả cầu lên cao, Đằng Nguyên ngay lập tức bay lên cướp lấy.
Nguyệt Hy toàn thân toát ra một luồn âm khí lạnh lẽo, bao trùm cả hang động.
Cô ta vừa định tiến tới giành lại quả cầu đen kia thì một thân ảnh nữ nhân đã giữ cô ta lại.
Bối La Hy cong môi lên cười, giọng đầy thách thức nói.
"Có ta ở đây, ngươi đừng hòng đạt được mục đích ".
"Dựa vào ngươi? Đừng quên, ngươi từng bại trong tay ta".
Bối La Hy nắm chặt tay thành nấm đấm, sát khí trên người phóng ra là cực đại.
Xem ra lần này chắc cũng phải có kẻ sống người chết thật rồi.
Hắn (người áo đen) cười lớn, vỗ tay mấy cái tán thưởng kịch hay.
"Muốn gỡ nút thì phải tìm người thắt nút.
Chuyện này chỉ có hắn mới giải quyết được ".
"Lưu Nguyệt Hy, hôm nay chúng ta, thù mới thù cũ, tất cả cùng tính một lần cho xong".
Nguyệt Hy không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào La Hy, toàn thân phóng ra một nguồn năng lượng cực lớn.
La Hy cũng thế, sát khí trên người càng lúc càng tăng cao.
Một bên là âm khí đen kịch, bên còn lại là yêu khí xanh đục, hai luồn tức khí gặp nhau, liền tạo ra những tiếng nổ vang vọng khắp nơi.
Tất cả những người trong các thôn ở làng Vụ Nguyên đều có thể nghe thấy tiếng nổ.
Họ vô cùng sợ hãi, tất cả đều đến đình thờ lớn nhất trong mỗi thôn để cầu xin sự che chở của Bách hoa thần nữ.
....
"Tư Mạc! Anh tới rồi ".
Tôi nhỏ giọng, vòng tay ôm lấy cơ thể lạnh lẽo quen thuộc của anh.
Không biết từ lúc nào tôi đã quen với cảm giác này.
Cảm giác an toàn tuyệt đối khi ở bên anh.
Có điều tôi vẫn thắc mắc tại sao anh lại không để tôi mở nắp quan tài kia ra? Phải chăng trong đó ẩn chứa một bí mật gì đó mà bản thân tôi không thể biết?
Tịnh Kỳ nhìn Tư Mạc, ánh mắt trầm luân.
"Chuyện đã đến nước này, em nghĩ mình còn giấu cô ấy được bao lâu nữa?"
"Bao lâu cũng được.
Có thể giấu thì cứ giấu.
Chỉ cần cô ấy bình an vô sự là được ".
Thanh âm phát ra lãnh khốc vô cùng.
Tôi nhận ra trong câu chuyện giữa hai người đang nhắc đến "cô ấy" phải chăng là đang nhắc đến tôi? Tôi muốn biết nhưng lại không thể hỏi.
Tư Mạc và tôi bên nhau không lâu nhưng tôi hiểu anh.
Chuyện mà anh không muốn nói thì chắc chắn sẽ không có cách nào để ép anh nói.
"Được! Vậy bây giờ em định giải quyết chuyện này thế nào đây?"
"Không cần chị lo".
"Đi đi".
Tịnh Kỳ lạnh nhạt buông một câu bảo anh đưa tôi đi.
Tư Mạc ôm chặt lấy cơ thể tôi, tôi vùi mặt vào lòng ngực băng lãnh, tham lam tìm kiếm mùi hương quen thuộc.
Phút chốc, chúng ta liền trở về hang động, tụ họp