Cả hai bay lên cao, từng chiêu đánh ra đều khiến cả hang động rung chuyển.
Lưu Nguyệt Hy hướng tầm mắt về phía hai người họ, tựa hồ đang đắn đo suy nghĩ gì đó.
Bất giác, tôi cảm thấy có chút gì đó lo lắng trong lòng.
Tư Thần kia dẫu sao cũng là một phần của anh, nếu đánh hắn đến tán linh thì Tư Mạc có bị thương tổn gì hay không?
Còn Lưu Nguyệt Hy kia lại là ai? Lỡ như cô ta liên thủ với Tư Thần để đối phó Tư Mạc, liệu anh có chống đỡ nổi hay không? Mặc dù biết anh là Linh Vương Quỷ giới, tu vi thâm hậu.
Nhưng...!Lưu Nguyệt Hy kia nào đâu phải người của Quỷ giới, cô ta rõ ràng là yêu ...
Khoang đã, tại sao tôi lại biết cô ta là yêu? Đầu tôi đau nhức dữ dội, có một thứ gì đó muốn thoát khỏi trí nhớ của tôi.
Rốt cuộc đó là thứ gì?
"Đừng lo lắng! Còn có anh".
Từ Dương nắm tay tôi, nhỏ giọng trấn an.
Tôi vậy mà lại quên mất còn có Từ Dương và Đằng Nguyên, hai cao thủ đang đứng cạnh mình.
Nếu thật sự có xảy ra biến cố thì hai người họ có thể ứng phó.
Nhưng xem xét tình hình hiện tại, Tư Mạc rõ ràng đang có lợi thế hơn bởi dù sao đi nữa, Tư Thần cũng chỉ là một phần của anh.
Cũng ví như cái bóng, dù có thế nào cũng vẫn sẽ bị cơ thể chi phối, mọi thứ đều không thể bằng cơ thể.
Tư Thần cũng vậy, dù hắn có thoát khỏi sự kiểm soát của Tư Mạc thì hắn cũng chỉ là cái bóng mà thôi.
Chỉ có điều tôi thấy lạ.
Dù đã có hơn ba lần chiếm ưu thế nhưng Tư Mạc vẫn không hạ thủ để kết liễu Tư Thần.
Phải chăng chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng đến bản thân anh? Nếu thật như vậy thì cái tên Tư Thần chết tiệt đó không phải sẽ đắc chí lắm hay sao?
"Đằng Nguyên! Giao Hân Hân cho ngươi, ta đi giúp hắn một tay".
"Được, yên tâm ".
Từ Dương lấy từ túi vải bên người ra một chiếc hộp đỏ, họa tiết tinh xảo vô cùng bắt mắt.
Cầm chiếc hộp trên tay, anh nhón mũi chân bay lên, đến cạnh Tư Mạc.
Chẳng biết hai người thầm thì to nhỏ chuyện gì, chỉ thấy Tư Mạc cong môi cười lạnh.
Tư Thần nhìn thấy chiếc hộp liền muốn tìm đường trốn.
Xem ra chiếc hộp này thật sự là thứ có thể khắc chế được hắn.
Lần này thì tốt rồi, lo lắng trong lòng cũng được gỡ bỏ.
Ngay khi Từ Dương mở chiếc hộp kia ra, Tư Thần gần như bị hút vào trong.
Ngay khoảnh khắc đó, Lưu Nguyệt Hy bay lên, giữ chặt tay hắn.
Có lẽ, tất cả chúng tôi không ai lường trước được điều này, trên mặt mỗi người đều là sắc thái kinh ngạc.
"Cố Tư Mạc! Nếu anh muốn bảo vệ Lạc Gia Hân thì phải thả em và Tư Thần ra".
"Dựa vào cái gì ?"
Lưu Nguyệt Hy cười, ánh mắt nhìn Tư Mạc đầy thích thú lại có chút ấm áp cùng đau lòng.
Lạnh lẽo nói ra bốn chữ " bản mệnh tương thông".
Nghe thấy bốn chữ đó, cả Tư Mạc, Từ Dương, Đằng Nguyên đều kinh ngạc, ánh mắt có chút tức giận, lại có chút nghi hoặc.
Đôi mắt lạnh lẽo của Tư Mạc lướt qua linh hồn của tôi, như nhìn thấy điều gì đó, liền đưa tay ngăn cản Từ Dương.
Lưu Nguyệt Hy đỡ lấy Tư Thần, cùng nhau đáp xuống đất.
Tư Mạc và Từ Dương cũng trở về bên cạnh tôi.
"Từ lúc nào?"
Tư Mạc lạnh lùng, không đầu không cuối hỏi.
Lưu Nguyệt Hy cười đau lòng, ánh mắt phượng khẽ chuyển động.
"Anh ...không thể dịu dàng với em một chút được hay sao?"
"Đừng nói nhiều.
Trả lời đi".
"Bùa Miêu quỷ ".
Hóa