Tôi đi vào trong, ánh mắt cẩn thận, tỉ mỉ quan sát kẻ trước mặt.
Đường nét trên khuôn mặt hắn có chút quen mắt, hao hao như Tư Mạc lại có chút giống Từ Dương.
Hắn cuối cùng là ai vậy chứ?
Nhìn sơ qua kiểu tóc và cách ăn mặc, đoán chắc hắn không phải người trong thôn.
Phong cách này chỉ có ở những thành phố lớn, xa hoa bậc nhất thôi.
Hắn ...lẽ nào lại là người trong thành phố? Nếu thật vậy hắn đến đây làm gì? Tìm ai? Sao lại xuất hiện ở nhà tôi?
Người thanh niên đó nhìn thấy tôi, liền nở nụ cười.
Cái nụ cười đó là của ông chồng chết tiệt nhà tôi đây mà.
Đừng nói là người này ...không đâu, vớ vẩn.
Tôi lập tức dập tắt suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu.
Tư Mạc nhà tôi sao có thể thành ra bộ dạng này được chứ? Chắc chắn không thể nào.
Tôi bước đến, lịch sự chào hỏi.
"Xin lỗi, anh đây là...!"
"Tôi muốn tìm Lạc Gia Hân! "
Tôi nhíu mày nhìn người trước mặt.
Cái ngữ khí lạnh lẽo này ...!Tôi đang ảo giác chăng? Tôi hít một hơi thật sâu, gạt đi ý nghĩ.
Hắn tìm tôi á? Thật sự là tìm tôi sao? Tìm tôi để làm gì? Chúng tôi có quen biết sao? Ầy ...không đâu.
Nghĩ thế nhưng tôi vẫn lịch sự mời hắn vào nhà.
Dù sao thì tới nhà cũng là khách, dù quen hay không cũng phải hành sự thật chu toàn với khách.
Tôi mời hắn ngồi, rót nước mời khách. Sau đó tôi liền hỏi hắn mục đích tới tìm tôi là gì.
Hắn nhìn tôi, hỏi tôi thật là không biết hắn sao? Tôi thật là muốn chửi bậy quá.
Nếu tôi biết thì hỏi hắn làm moẹ gì chứ, nhảm nhí.
Tôi gật đầu, cầm ly trà đưa lên miệng, hớp lấy một miếng.
"Ngu ngốc! Cả chồng mình cũng không nhìn ra".
"Phụt".
Tôi ngạc nhiên đến phun hết ra ngoài.
Hắn ...!Hắn ...thật là Tư Mạc á?
Tôi mắt chứ O mồm chữ A nhìn, không tin được vào mắt mình.
Đây ...là chuyện gì vậy chứ?
"Em có thể dịu dàng, thùy mị hơn một chút được không? "
"Xin lỗi! Xin lỗi!...!Chồng à! Anh ...tại sao lại thành ra dạng này rồi?"
"Còn không phải vì em sao?"
Ánh mắt phượng mị hoặc dịu dàng nhìn tôi.
Hóa ra hắn vì muốn hòa nhập với cuộc sống của tôi nên mới thành ra thế này.
Lí do của hắn thật khiến tôi cảm động quá mức rồi.
Đường đường là bá chủ một phương ở Quỷ giới lại vì một kẻ phàm nhân như tôi mà thay đổi nhiều như vậy.
Hắn thật tốt với tôi quá rồi.
"Tư Mạc! Cảm ơn anh!"
Tôi xúc động, đứng lên bước về phía hắn, vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau.
Hắn khẽ cười, nụ cười giết người không cần dao.
Từ trước đến giờ, hắn vẫn luôn anh tú, cao ngạo với hình tượng một nam tử thời Hán.
Bây giờ lại thay đổi như này, thật là càng có sức hấp dẫn vô cùng.
Có thể nói là đẹp hơn gấp mấy lần những nam thần đang hot hiện nay.
"Ái chà chà! Ngươi...!Ngươi...!Ngươi...!Quá xuất sắc rồi ".
Đằng Nguyên tay vẫn còn cầm cái đùi gà từ trong bếp đi ra.
Có lẽ vì nghe chúng tôi nói chuyện nên hắn mới ra đây.
Ánh mắt hắn nhìn Tư Mạc có chút buồn cười.
Cái tướng mạo của hắn cũng được xem là anh tuấn, phong lưu.
Giờ lại đưa cái bộ dạng này ra ...!Thật là đáng yêu chết được.
Vừa lúc đó, bà ngoại cũng đi ra, ánh mắt bà nhìn Tư Mạc có chút kinh ngạc.
Có lẽ bà cũng ngạc nhiên vì dáng vẻ này của hắn.
Nhưng rồi bà cũng không nói gì nhiều, chỉ nhỏ giọng ân cần gọi hắn là Tiểu Mạc, bao giờ thì đi?
"Chắc sẽ đi ngay trong hôm nay ".
"Đi đâu?"
"Tây Tạng ".
Đi Tây Tạng á! Tôi đơ người