"Em nhìn gì đó?"
Tư Mạc xuất hiện trước mặt tôi, trên môi mang theo một tia cười mãng nguyện.
Tôi hỏi anh vừa nãy là ai, anh nói là Tịnh Kỳ và Dạ Quân.
Tịnh Kỳ thì tôi biết, nhưng Dạ Quân lại là ai đây?
Bàn tay lạnh lẽo như ngọc khẽ nâng cằm tôi lên, hướng ánh nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt anh đẹp như mắt phượng, trong nét lạnh lùng lại mang theo một tia mê hoặc lòng người.
Bất giác, trái tim tôi lần nữa loạn nhịp.
(Giả sử như bạn đứng trước một nam thần đẹp troai như Thành Nghị chẳng hạn, bạn sẽ cảm thấy thế nào? À hihi.)
"Vợ à! Từ nay anh sẽ luôn ở bên em có được không? "
Tôi không chút chần chừ ôm lấy cơ thể hoàn mỹ trước mặt.
Trước đây anh luôn miệng gọi tôi là phu nhân, bây giờ lại gọi vợ khiến tôi thấy thân thiết và gần gũi vô cùng.
Hơn nữa có anh bên cạnh, tôi cũng an tâm hơn nhiều.
Dù tôi biết rõ đó chỉ là cái cớ cho việc anh bị cấm trở về Quỷ giới nhưng vẫn không nỡ vạch trần anh.
Tư Mạc cũng ôm tôi, khóe miệng cong lên cười, nụ cười đầy mị hoặc.
Còn nhớ lúc gặp gỡ ở từ đường nhà họ Giang, anh lạnh lùng và nhạt nhẽo biết mấy.
Thấm thoát cũng hơn một tháng trôi qua, tên chết tiệt ngày nào ít nhiều cũng đã có sự thay đổi.
Dù vẫn lạnh lùng, cao ngạo với người khác, nhưng ít ra với tôi, anh luôn ôn nhu và dịu dàng đến lạ.
"Chồng à! Em đói rồi".
Anh bật cười thành tiếng.
Lần đầu tiên kể từ khi quen biết, tôi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của anh.
Nó đẹp, thật sự quá đẹp.
Giá mà tôi có thể ghi lại khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.
"Đi thôi! Ngoại nấu cho em một bữa ăn thịnh soạn rồi kìa".
Tôi khoác tay anh đi vào bếp.
Trên bàn ăn toàn là những món tôi thích.
Cái bao tử của tôi đã bắt đầu phất cờ rồi đây này.
Òa! Ngon quá đi mất.
Tôi ngồi xuống bàn ăn, thưởng thức tất cả những mùi vị mà tôi thích nhất.
Ngoại tuy đã có tuổi nhưng tay nghề vẫn là số một.
Tư Mạc bảo anh ấy ra ngoài, lát nữa trở về sẽ cho tôi bất ngờ.
"Ông chồng trời ơi" này của tôi lại tính làm gì nữa đây không biết.
Chỉ thấy anh có tâm trạng rất tốt sau đó liền rời đi.
Vừa lúc đó, Từ Dương và Đằng Nguyên đi vào.
Cái tên Đằng Nguyên này, tự xưng là Linh Xà Vương gì gì đó, vậy mà lại tham ăn tham uống.
Vừa thấy thức ăn trên bàn, đã ngồi xuống tranh ăn với tôi, mặc dù tôi chưa mở miệng mời hắn.
Hắn vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon.
Nào là món canh này có mùi vị rất đặc biệt, cá này chiên giòn quá...!Tóm lại là chỉ cần được ăn thì câu gì hắn cũng nói được.
Từ Dương từ lúc bước vào luôn im lặng không nói.
Ánh mắt nhìn tôi thoáng chút buồn buồn.
Tôi thấy vậy cũng không có tâm trạng tranh ăn với Đằng Nguyên nữa.
Liền hỏi Từ Dương có chuyện gì.
Anh mĩm cười, nhỏ giọng nói.
"Anh phải trở về rồi, không ở bên em được nữa".
Tôi cũng không biết phải nói gì.
Giữa chúng tôi, suy cho cùng cũng chẳng có bất kì một mối quan hệ nào.
Không phải bạn bè, không là người thân.
Hay nói thẳng ra chỉ đơn giản là người lạ, tình cờ gặp gỡ, bèo nước gặp nhau.
Nhưng cũng không ít lần anh vì cứu tôi mà hao tâm tổn sức.
Không phải tôi ngu ngốc, không nhìn ra chân tình của anh.
Từng thái độ, biểu cảm, hành động, cử chỉ của anh đều cho tôi biết, anh đối với tôi thật là có tình cảm khó nói.
Chỉ là trong lòng tôi, từ lúc bắt đầu đã có hình ảnh của Tư Mạc.
Tôi đã gả cho hắn, là người của hắn thì đã xác định cả đời này chỉ có mình hắn.
Tấm chân tình này của Từ Dương, tôi quả thật không có cách nào đáp trả.
"Khi nào anh đi?"
"Ngay bây