Đó là Tuệ Nghi công chúa và vị đại tiên của Thiên giới Dương Tử.
Hoa bỉ ngạn giải trừ canh vong tình, giúp tôi tìm lại được những kí ức đã mất từ ngàn năm trước.
Hóa ra tôi và Tư Mạc...!À không là Dương Tử...chúng tôi đã quen biết nhau từ rất lâu trước đây rồi.
Ngàn năm trước, Tuệ Nghi và Dương Tử, vừa gặp đã yêu, tình sâu nghĩa nặng.
Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, làm gì có chuyện tiên nhân kết duyên cùng quỷ nữ?
Thiên giới biết chuyện, liền cho Dương Tử hai lựa chọn.
Hoặc là giết Tuệ Nghi...!Hoặc là bản thân chấp nhận hình phạt, chịu kiếp luân hồi.
Làm gì có ai trên đời nỡ xuống tay với người mình yêu hơn tất cả? Dương Tử thượng tiên chọn cho mình hình phạt, đày xuống nhân gian, luân hồi mười kiếp, nếm trải nỗi khổ của phàm nhân.
Hắn hy sinh bản thân mình, chỉ để đổi lại cho Tuệ Nghi cuộc sống an yên.
Tuệ Nghi dưới Quỷ giới, khóc đến cạn cả nước mắt, nhìn người nàng yêu chịu khổ mà trái tim nàng tan nát vạn lần.
Nàng đứng cạnh bờ sông Vong Xuyên, soi bóng mình dưới mặt sông yên ả, đâu đâu cũng là hình ảnh khi hai người bên nhau.
Nỗi nhớ thương chưa ngày nào dứt.
Lại nói đến tên lính thân cận, đem lòng yêu thầm nàng cũng vì thế mà đau biết mấy.
Hắn chỉ ước bản thân có thể làm gì đó cho người con gái hắn yêu thương.
Thế nhưng hắn bất tài vô dụng, chỉ có thể im lặng đứng nhìn, đến cả chuyện bày tỏ tâm ý mà cũng khó cất lên thành lời.
Cứ như thế, một người nhớ một người.
Một người đau vì một người, lại có một người khác vì một người mà đau.
Đoạn tình cảm này vốn là nghiệt duyên, ngay từ đầu lẽ ra không nên có.
Nhưng số phận nào cho phép ai được lựa chọn bao giờ!
Người không nên gặp cũng đã gặp.
Kẻ không nên yêu cũng đã yêu.
Cứ thế nối tiếp nhau, hết người này lại đến người khác, đau vì người mình yêu.
"Hóa ra...!Đoạn tình cảm của chúng ta lại đau lòng đến vậy".
Tôi không khóc, cũng không cười, mà cũng không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Phải chi tất cả mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là giấc mộng thì tốt biết mấy.
Vậy