"Hân Hân! Hứa với anh chuyện này có được không? "
Tư Mạc nhìn tôi, giọng điệu trầm thấp, khác hẳn mọi ngày.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn nghiêm túc đến vậy, trong lòng không khỏi lo lắng.
"Có chuyện gì vậy?"
"Hứa với anh...dù có xảy ra chuyện gì cũng phải tin tưởng anh, phải cùng anh vượt qua có được không? "
Cái này nằm ngoài dự đoán của tôi rồi.
Thời khắc này hắn nói ra mấy lời như thế chắc chắn chuyện lần này không phải nhỏ.
Thế nhưng...!
"Tư Mạc! Từ lúc chúng ta gặp nhau, em chưa bao giờ nghi ngờ anh, chưa bao giờ nghĩ sẽ rời xa anh.
Em hứa, dù có chuyện gì đi nữa cũng sẽ tuyệt đối tin tưởng anh".
Hắn nhìn tôi, sự chân thành hiện rõ trong đáy mắt.
Lời tôi nói hoàn toàn là sự thật.
Từ khi trở thành vợ hắn, tôi đã xác định đặt cả cuộc đời mình trong tay hắn.
Đơn giản là vì...!Tôi tin hắn và tôi yêu người đàn ông này đến tận tâm can.
Từ lúc bắt đầu, Tư Mạc đã cho tôi cảm giác thân thuộc đến kì lạ.
Anh cho tôi cảm giác như đã quen nhau từ kiếp trước, thân quen và an toàn.
Tư Mạc nhìn tôi, khuôn miệng nở ra nụ cười dịu dàng nhất.
Câu nói sau đó làm tôi chấn động tâm lý...!
"Hân Hân...anh đã nghĩ rằng mình có thể gánh tất cả cho em.
Thế nhưng có những chuyện, anh không thể giấu em suốt đời suốt kiếp...!"
"Hân Hân...em đã từng nghe câu chuyện của Tuệ Nghi công chúa?"
"Em nghe rồi.
Anh..."
"Em...chính là Tuệ Nghi...!"
Suy nghĩ của tôi dừng lại, trái tim lộp độp một tiếng, có phải tôi nghe lầm rồi không? Tôi...là Tuệ Nghi sao? Không thể nào...
"Anh ...đang đùa sao?"
"Không! Hắn không đùa đâu.
Đây là sự thật ".
Từ Dương từ đâu xuất hiện, chen ngang vào cuộc đối thoại này.
Đằng Nguyên cũng tới, phía sau hắn là một người mặc đạo bào trắng, khí thế thoát tục, ánh mắt ấm áp nhưng lại sắc bén đến lạnh người.
Từ Dương bọn hắn sao lại đến đây? Chẳng phải là bọn họ đang giải quyết chuyện của hồ tộc cùng Liễu Trường Phong hay sao? Còn cái người kia là ai? Tại sao cũng đến đây?
"Tư Mạc, chúng ta không còn thời gian nữa.
Liễu Trường Phong sắp không chống nổi nữa rồi".
"Linh Vương, ngươi là bá chủ Quỷ giới.
Có những chuyện ngươi phải nhìn xa trông rộng một chút, không thể làm bừa".
Người kia lên tiếng, ánh mắt lại đặt trên người tôi.
Câu nói này của hắn, đến cuối cùng là có ý gì đây?
Chưa bao giờ tôi muốn chạy trốn như lúc này.
Chưa bao giờ tôi sợ hãi trước ánh mắt của bọn họ như vậy.
Chưa bao giờ...!
"Cô...hãy ăn nó đi".
Kẻ