Tại phía bắc Trường Thành, mùa đông rất giá lạnh.
Gió cuốn tuyết hòa lẫn cát bay mịt mờ trong không khí.
Chúng va vào chiếc cửa sổ bằng vải bạt dày trên lều quân đội, phát ra âm thanh lào xào.
Bên trong, một gã đàn ông trung niên mình khoác áo lông vũ, đầu đội mũ sừng thú dát vàng, đang ngồi quỳ một cách nghiêm chỉnh trước một khối ngọc bích màu đỏ máu.
Cầm mũi tên đen kịt trong tay, gã khép cặp mắt xanh lam rồi khom người vái lạy.
"Thưa ngài phù thủy quyền năng, vị trí xây cung điện cho vua chúng tôi đã được lựa chọn hoàn tất, chỉ chờ ngài giao mũi tên tế tổ cho vua chúng tôi để người bắn tên chọn đất dựng điện chính thôi ạ." Một tay lính cung kính tiến lại gần.
Mỗi tội người đàn ông trung niên đã cất mũi tên trong tay, sai người hầu lấy ra một chiếc hộp gấm đựng mũi tên và hời hợt giao cho tay lính.
"Cầm đi." Sau cú phất tay, gã tiếp tục ngồi quỳ xuống tấm bồ đoàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tay lính nhận hộp gấm, thấy mũi tên bên trong tuy bằng vàng nhưng bề ngoài vẫn rất tầm thường, "Thứ này...!xin hỏi ngài phù thủy, đây là..."
Chưa đợi hắn dứt lời, người đàn ông trung niên mắt xanh đã hé mắt.
Chỉ một thoáng ánh nhìn của gã đã đủ cho đối phương ngậm miệng, đậy kín nắp hộp rồi cung kính lui ra.
Tay lính vừa ra, một kẻ cao gầy với sắc mặt trắng tái tiến đến quỳ xuống trước mành cửa.
Y có vẻ không hề sợ giá rét, dường như các giác quan của y phản ứng chậm hơn bình thường.
Mặt y tím bầm, da dẻ khô quắt.
Tay lính biết gã phù thủy có tiếng quái đản và thần bí xưa giờ, ai biết hiện trạng của người đàn ông cao gầy kia là do thứ tà thuật gì của gã.
Nghĩ đoạn hắn vội bước nhanh hơn.
Tiếng vang nhỏ truyền ra qua bức mành.
Kẻ-mặt-tím đứng dậy, đi vào bằng những cử động trúc trắc.
Y quỳ xuống, hai cánh tay đan chéo trước ngực.
Y thi lễ rồi khàn giọng nói, "Bệ hạ, một đội quân giáp mây đã mất tích ở Trung Nguyên, không thể liên lạc bằng bí pháp."
Gã trung niên ngồi dậy, ngẫm nghĩ, "Cụ thể là mất liên lạc ở đâu?"
"Lần cuối cùng truyền tin là ở khu vực châu Định-Bình phía bắc ạ."
"Khu vực Định-Bình?" Gã trầm ngâm.
Với tình hình rối ren hiện nay, khả năng chúng đã đụng độ với người-đằng-đó, chẳng qua hai châu Định-Bình có dũng tướng trấn thủ, không thể hành động không kiêng dè.
"Từ từ dời cọc cắm khỏi nơi đấy đi, sau đó phái một đội Diều Hâu thăm dò cẩn thận.
Nếu là ngộ thương thì thôi, nhưng nếu quân giáp mây thật sự tìm được chính chủ thì tạm thời chúng ta cũng chưa bắt được, phải nghĩ cách khác."
Tuân lệnh, kẻ mặt tím thi lễ cáo lui.
Đứng trước gió tuyết và cát bụi, y bình thản sai người xông thẳng vào Trung Nguyên cách đây cả ngàn dặm.
Giữa bầu trời sa mạc im lìm, cánh diều hâu xé gió vút bay cao như sét.
Nó chao lượn trên không trung, hướng cặp mắt sắc bén nhìn xuống những ham muốn và nguyện vọng của sinh linh dưới mặt đất.
Mà trong một xóm núi nhỏ ở vùng bắc bộ Trung Nguyên, nền trời lợp ngói xanh chỉ điểm đôi ba con sẻ ngô đi kiếm mồi.
Vì không có chiếc mỏ nhọn và bộ móng chắc khỏe như diều hâu, chúng đành phải ríu rít đậu trên bờ tường, và chờ thời cơ trộm chút đồ ăn.
Bấy giờ có người vừa kêu khóc vừa gõ cửa, chúng chim hốt hoảng bay lảng đi, chốc lát sau lại tiếp tục quay về.
Kẻ kêu khóc này chính là mợ của Thủy ca nhi.
Hôm ấy mụ và Như ca nhi nói Tôn Đầu Lớn mấy câu làm gã giận, giận rồi gã chạy đi đâu đó mất, khiến hai mẹ con mụ chỉ biết đứng chờ.
Nào ngờ gã lại để họ chờ suốt mấy ngày đằng đẵng.
Như ca nhi không chờ nổi, ai biết mấy ngày này ông lớn có vừa ý thêm người nào không, lỡ mà thế thật thì cậu ta coi như xong.
Vậy nên mặc kệ bố mẹ, cậu ta theo chân một tên hộ vệ được cử từ thành về tiếp kẻ làm lẽ.
Cuối cùng chỉ còn mụ vợ chạy đến nhà thôn trưởng kêu gào.
Thôn trưởng bực bội nhìn mụ đàn bà ngoa ngoắt – kẻ cứ vừa khóc vừa liếc nhìn mình.
Gã rất căm ghét mụ.
Ngày xưa gã vốn định mua một đứa không họ hàng hang hốc để đem đi tế sói Đông Sơn.
Nào ngờ vợ chồng chúng nó lại muốn bán Thủy ca nhi, chúng bảo chỉ cần trả năm lạng bạc thôi, coi như đỡ đần cho thôn phần nào.
Hồi đấy gã chẳng nghĩ nhiều, đại tiên cần mồi tế gấp, giá cả cũng rẻ, nên gã nhận lời luôn.
Gã đâu biết bởi thế mà sau này dây dưa ra nhiều vấn đề thế.
Thủy ca nhi mồ côi thật, thằng cậu cũng thật sự vừa hèn vừa ác, nhưng nó có anh em của bố và bạn bè của mẹ.
Hễ chúng tìm đến là một lần gã mệt thân.
Hôm nay gã nghe người ta kể Thủy ca nhi đã được mấy ông bác ông chú đón từ núi về.
Chẳng phải làm vậy thì hóa ra xưa giờ nhốn nhào vô ích à? Vật tế bỏ chạy thì bầy sói để yên làm sao? Ở nơi này, dân thôn nghe tiếng sói là hãi, tình cờ mấy bữa trước, không biết vì sao, mà họ bất chợt nghe thấy tiếng sói tru vang vọng khắp núi rừng.
Thôn Viễn Sơn kinh hoàng, nhiều hộ gia đình lũ lượt rời đi, cứ để thế rồi gã cũng chẳng cần làm thôn trưởng thêm nữa.
"Thôn trưởng, anh phải phân xử cho chúng tôi.
Lão Tôn nhà chúng tôi bản tính yếu ớt, xưa giờ nào dám đắc tội ai.
Hiện rơi vào tình cảnh sống chết không rõ thế này thì còn do ai ngoài lũ thôn Nhiệt Hà cơ chứ.
Nhà chúng tôi cũng chỉ vì lễ tế sói của thôn nên mới phải từ bỏ con cháu trong nhà, vậy mà giờ lại tiếp tục bị người ngoài ức hiếp!" Nói đoạn mụ lại kêu khóc om sòm, vợ thôn trưởng cũng không khuyên nhủ nổi.
"Đấy, giờ sói vẫn hoành hành trong thôn, tôi thấy phải đem Thủy ca nhi về rồi nhờ đại tiên làm phép tiếp mới được.".
????????????????ện ha????? ????ì???? nga???? t????ang chính ﹎ ???????????????????? ????????????ện.????n ﹎
Thôn trưởng vốn đang thầm cười khẩy lúc nghe mụ ỉ ôi, vợ chồng mụ tham tiền nên mới bán đứa cháu mồ côi đến ở đậu, thế mà bày đặt giả làm người lương thiện ở chỗ này.
Chẳng qua đến cuối gã lại trầm ngâm vì lời gợi ý của mụ.
Tôn Đầu Lớn gì đấy sống chết mặc bay, có điều muốn xoa dịu lòng dân nhằm giúp mình giữ vững cái ghế thôn trưởng này, thì gã cần phải thử.
Gã liếc mắt, bảo vợ gã đỡ mụ ta, "Bà Tôn này, kiểu gì thì thôn ta cũng không thể mặc kệ chuyện này.
Tuy nhiên rắc rối liên quan đến lễ tế sói thì vẫn phải xin ý kiến đại tiên trước mới yên tâm."
Mụ Tôn thấy cơ may là lập tức nín khóc, nói cảm ơn liên mồm rồi về nhà trông tin.
Sau khi Như ca nhi rời khỏi, mụ lùng sục khắp nơi mà không thấy lão chồng.
Mụ vốn định lên thị trấn tìm đứa em trai giữ chức nha môn, nhưng nghe đồn ngoài thành lắm dân tị nạn, rất loạn.
Mụ không dám làm bừa, chỉ đành về nhà chờ đợi.
Mụ Tôn đi rồi, nhà thôn trưởng lại yên tĩnh.
Vợ gã lo lắng, "Mình này, nhưng mời đại tiên tốn không ít của, chưa kể phải mua thêm người sống làm vật tế.
Thôn mình bây giờ nào trả nổi."
Thôn trưởng khoát tay, "Cô thì biết cái gì? Có gì cũng phải làm theo ý đại tiên, còn mua người ấy hả? Mua cái gì? Không thấy có sẵn rồi à?" Tuy rằng nhiều hộ gia đình đã rời thôn nhưng vẫn còn rất nhiều trai tráng, sợ gì không đối phó nổi với đám thợ săn thôn Nhiệt Hà.
Vì thế, tranh thủ lúc trời sáng, gã dẫn theo mấy người đàn ông đến ngôi đền ở thành trì lân cận mời đại tiên.
Đại tiên trong đền là một tay mơ.
Xưa kia y theo chân mấy thầy am hiểu – thật ra là rất hời hợt – về âm dương và kinh dịch, sau đó bắt đầu dựng cờ tiên đi làm phép tứ phương.
Y dùng đến phương pháp nửa đoán mò nửa lừa gạt, đã lấy không ít mạng người.
Nhưng do sự mù quáng dốt nát của dân vùng xa nên họ mới giao mình cho thần tiên quỷ quái hết lần này đến lần khác.
Có điều dạo gần đây cuộc sống của y tương đối khó khăn.
Phương nam khá loạn,