Thủy Thời thấy vệ binh ngoài cửa là hiểu Tướng quân đã đến tìm Tôn tiên sinh trị thương, chẳng qua hiện giờ gặp lại cậu cũng không nói thêm gì.
Cậu chắp tay khom lưng với Tôn Lục Khiêm hãy còn ngơ ngác, "Chào Tôn tiên sinh, dạo này tiên sinh vẫn khỏe chứ ạ? Tôi và anh nhà đến đặc biệt đến thăm tiên sinh."
Tôn tiên sinh đang ôm đứa nhỏ khóc nhè chưa kịp đứng dậy đón tiếp, Tưởng Chiêu với cái chân đầy kim đã tươi cười đứng dậy.
Cậu lính bên cạnh vội dìu y, y nói, "Hai vị ân nhân, tiểu sinh xin thi lễ tại đây.
Ân cứu mạng còn chưa báo đáp, hiện lại gặp nhau tại nơi này, há chẳng phải chính là duyên phận.
Sư huynh, huynh nói có đúng không!"
Tôn Lục Khiêm nhìn người đồng môn què một chân mà vẫn hăng say lảm nhảm thì thấy khá bí lời.
Chẳng qua hắn vẫn gỡ nhóc mèo ra, đứng dậy tiếp vợ chồng Thủy ca nhi, "Hai cậu mau ngồi đi Thủy ca nhi."
Nhưng nhóc mèo ôm riết đùi Tôn Lục Khiêm, giờ đã có chống lưng nên nó thoải mái chỉ Phù Ly yên lặng sau lưng Thủy Thời, "Huhu, không được! Tiên sinh, anh ta...!anh ta muốn ăn thịt con!" Tôn Lục Khiêm cúi đầu nhéo cái má phúng phính của nó.
Thủy Thời cười trêu Phù Ly, xem kìa, rắc rối rồi đó.
Nói đoạn cậu nghiêm mặt nói với đứa nhỏ, "Em là Nhóc Mèo nhỉ, chà, cái anh to con này đáng ghét thật ha, ai lại hù dọa người ta linh tinh thế chứ, để anh giúp em phạt anh ấy nhé."
Dứt lời cậu vỗ mấy phát bộp bộp lên lồng ngực cường tráng của Phù Ly.
Đối phương thậm chí không thèm nhúc nhích, thế mà Thủy Thời lại đau tay trước.
"Đó, anh ấy có dám đánh lại đâu."
Đứa nhỏ cười khúc khích, ánh mắt nhìn Thủy Thời vô cùng sùng bái, anh ấy đỉnh ghê! Làm "núi đen" bị đánh cũng không dám phản kháng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ấy còn cho mình táo nữa.
Đứa nhỏ vui vẻ buông chân Tôn Lục Khiêm, Tôn Lục Khiêm vỗ đầu nó, bảo nó tự đi chơi.
Tự coi như mình đã giành được thắng lợi mà vẫn bình an vô sự, Nhóc Mèo liền chun mũi chạy ra ngoài.
Lúc đến cạnh Phù Ly, nó còn rụt rè chạm lên tay Thủy Thời, nhe răng với Phù Ly rồi mới chạy biến.
Trải qua sự kiện ồn ào của đứa nhóc, bầu không khí lại bỗng hòa hợp hơn.
Tôn tiên sinh ghì Tưởng Chiêu què chân xuống rồi vừa rút châm vừa nói, "Tôi nghe sư đệ kể có người khống chế con ngựa lồng, cứu được đệ ấy, nghe đệ ấy tả dũng mãnh phi phàm lắm, tôi cứ tưởng người nào, hóa ra là hai cậu."
Thủy Thời khoát tay, nói với Tưởng Chiêu, "Tướng quân đừng để bụng, tiện tay thôi, không cần cảm ơn."
Tưởng Chiêu lại chắp tay thi lễ, "Ân nhân võ nghệ xuất chúng, nên tòng quân đền đáp nước nhà.
Chi bằng tôi đứng ra bảo đảm để ân nhân làm Tướng quân tiên phong, kiến công lập nghiệp!"
Thủy Thời nghĩ đến bí mật của Phù Ly nên vội đáp, "Ấy? Không được không được."
Chẳng qua đối diện với Tướng quân thư sinh nhiệt tình trông đợi, cậu lại không biết lấy cớ thế nào.
Bấy giờ cậu liếc nhìn Phù Ly từ nãy vẫn ngồi im, đầu đột nhiên nảy số.
"Tại vì anh ấy...!anh ấy là người câm, quá tốn sức mỗi lần truyền lệnh xuống, nên bất tiện lắm." Thủy Thời lấy làm hài lòng với lí do của mình, đến cậu còn suýt tin là thật nữa là.
Có lẽ vì ngôn ngữ loài người hơi phức tạp nên Phù Ly mới kiệm lời vậy chăng? Ngoại trừ tiếng gầm lúc ấy ấy ra thì bình thường có khác gì câm đâu.
Phù Ly cúi đầu nhìn bé bạn mở mắt bịa chuyện, đột nhiên hơi đổi ý.
Tưởng Chiêu nghe vậy chỉ bảo "không đâu không đâu" rồi im lặng quan sát hai người.
Chẳng mấy chốc châm đã được rút hết, Tôn Lục Khiêm lau tay, mời vợ chồng Thủy Thời ra sảnh trước nói chuyện, còn dặn Tưởng Chiêu phải ở lại phòng nghỉ ngơi.
Tránh xa nhóm lính, Phù Ly mới hơi thả lỏng, hắn kéo vành mũ thấp hơn, chỉ để lộ góc cạnh quai hàm.
Thủy Thời ra sảnh, nhắc Phù Ly lấy sừng hươu, "Chúng tôi săn được hươu trên núi, có bộ sừng này đẹp nên muốn tặng tiên sinh trưng bày."
Tôn Lục Khiêm đang định nói gì đó với bọn họ thì thấy cặp sừng đỏ và to lớn, mắt hắn sáng rực lên, vừa xuýt xoa vừa nhanh chóng tiến lại gần quan sát.
Hồi lâu, sau khi xoa xoa gõ gõ, hắn mới vuốt chỏm râu mới nuôi, lắc đầu, "Của trưng bày thế này tôi không dám dùng đâu."
Nói đoạn hắn lại lo lắng nhìn cặp vợ chồng trông rất bình tĩnh đối diện, thở dài, "Đây là sừng hươu máu, có công dụng nuôi máu.
Kết hợp với bạch thược, a giao, hà thủ ô và sử dụng hợp lí thì có thể cứu người mất máu."
Thủy Thời vỡ nhẽ, "Thì ra là để bổ máu."
Tôn tiên sinh nhíu mày, "Đâu chỉ mỗi bổ máu, hươu máu rất hiếm, sừng đỏ lại càng hiếm, có vàng cũng không mua được, ngay cả Ngự dược phòng cũng không có nhiều đâu, cậu phải để ý chút."
Thủy Thời sửng sốt, không ngờ đến độ quý hiếm của sừng hươu đỏ, "Tiên sinh, tôi bán thịt hươu cho quản gia của một viên ngoại nào đó, ông ấy muốn mua để nấu ăn, chuyện này không sao chứ ạ?"
"Viên ngoại à?" Trấn cũng chỉ có ngần ấy người, nhà viên ngoại cần mua hươu ăn chắc chỉ có cái nhà đấy mà thôi.
"Cái quý nhất của hươu là ở sừng, thịt hươu không có gì đặc biệt.
Không nhiều người có con mắt tinh đời nên chắc không nhận ra gì bất thường đâu."
Thủy Thời vừa thở phào thì lại thấy tiên sinh không ngừng gõ tay xuống bàn với vẻ lo lắng, "Sao các cậu lại xuống núi? Tôi nghe Thừa An kể hai cậu lên núi sinh sống."
Thủy Thời nheo mắt nhìn nét mặt Tôn Lục Khiêm.
Trông hắn không có vẻ gì là biết nhiều chuyện lắm, hàm ý cũng rất mơ hồ, do đó cậu chỉ đáp mình xuống núi mua củi gạo rồi về.
Phù Ly đứng bên cạnh Thủy Thời, nghe hai người trò chuyện.
Cuối cùng, ngước mắt nhìn khí thế và cơ thể sừng sững của Phù Ly, Tôn Lục Khiêm vỗ vai Thủy Thời xong giục hai người mau trở lại núi.
Thời buổi loạn lạc, tuy người tài cần đứng lên đền ơn đất nước, nhưng hắn không biết lai lịch cậu ân nhân của Thủy ca nhi.
Dị nhân tất lánh đời, ai biết xuất thân của họ có dính líu đến giết chóc và máu tanh không thể để người ngoài biết hay không.
Vợ chồng họ đã an cư trên núi, vậy thì giờ càng không