Chồng Sói

Chương 56


trước sau



Thủy Thời thấy vệ binh ngoài cửa là hiểu Tướng quân đã đến tìm Tôn tiên sinh trị thương, chẳng qua hiện giờ gặp lại cậu cũng không nói thêm gì.
Cậu chắp tay khom lưng với Tôn Lục Khiêm hãy còn ngơ ngác, "Chào Tôn tiên sinh, dạo này tiên sinh vẫn khỏe chứ ạ? Tôi và anh nhà đến đặc biệt đến thăm tiên sinh."
Tôn tiên sinh đang ôm đứa nhỏ khóc nhè chưa kịp đứng dậy đón tiếp, Tưởng Chiêu với cái chân đầy kim đã tươi cười đứng dậy.

Cậu lính bên cạnh vội dìu y, y nói, "Hai vị ân nhân, tiểu sinh xin thi lễ tại đây.

Ân cứu mạng còn chưa báo đáp, hiện lại gặp nhau tại nơi này, há chẳng phải chính là duyên phận.

Sư huynh, huynh nói có đúng không!"
Tôn Lục Khiêm nhìn người đồng môn què một chân mà vẫn hăng say lảm nhảm thì thấy khá bí lời.

Chẳng qua hắn vẫn gỡ nhóc mèo ra, đứng dậy tiếp vợ chồng Thủy ca nhi, "Hai cậu mau ngồi đi Thủy ca nhi."
Nhưng nhóc mèo ôm riết đùi Tôn Lục Khiêm, giờ đã có chống lưng nên nó thoải mái chỉ Phù Ly yên lặng sau lưng Thủy Thời, "Huhu, không được! Tiên sinh, anh ta...!anh ta muốn ăn thịt con!" Tôn Lục Khiêm cúi đầu nhéo cái má phúng phính của nó.
Thủy Thời cười trêu Phù Ly, xem kìa, rắc rối rồi đó.

Nói đoạn cậu nghiêm mặt nói với đứa nhỏ, "Em là Nhóc Mèo nhỉ, chà, cái anh to con này đáng ghét thật ha, ai lại hù dọa người ta linh tinh thế chứ, để anh giúp em phạt anh ấy nhé."
Dứt lời cậu vỗ mấy phát bộp bộp lên lồng ngực cường tráng của Phù Ly.

Đối phương thậm chí không thèm nhúc nhích, thế mà Thủy Thời lại đau tay trước.
"Đó, anh ấy có dám đánh lại đâu."
Đứa nhỏ cười khúc khích, ánh mắt nhìn Thủy Thời vô cùng sùng bái, anh ấy đỉnh ghê! Làm "núi đen" bị đánh cũng không dám phản kháng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Anh ấy còn cho mình táo nữa.
Đứa nhỏ vui vẻ buông chân Tôn Lục Khiêm, Tôn Lục Khiêm vỗ đầu nó, bảo nó tự đi chơi.
Tự coi như mình đã giành được thắng lợi mà vẫn bình an vô sự, Nhóc Mèo liền chun mũi chạy ra ngoài.

Lúc đến cạnh Phù Ly, nó còn rụt rè chạm lên tay Thủy Thời, nhe răng với Phù Ly rồi mới chạy biến.
Trải qua sự kiện ồn ào của đứa nhóc, bầu không khí lại bỗng hòa hợp hơn.
Tôn tiên sinh ghì Tưởng Chiêu què chân xuống rồi vừa rút châm vừa nói, "Tôi nghe sư đệ kể có người khống chế con ngựa lồng, cứu được đệ ấy, nghe đệ ấy tả dũng mãnh phi phàm lắm, tôi cứ tưởng người nào, hóa ra là hai cậu."
Thủy Thời khoát tay, nói với Tưởng Chiêu, "Tướng quân đừng để bụng, tiện tay thôi, không cần cảm ơn."
Tưởng Chiêu lại chắp tay thi lễ, "Ân nhân võ nghệ xuất chúng, nên tòng quân đền đáp nước nhà.

Chi bằng tôi đứng ra bảo đảm để ân nhân làm Tướng quân tiên phong, kiến công lập nghiệp!"
Thủy Thời nghĩ đến bí mật của Phù Ly nên vội đáp, "Ấy? Không được không được."
Chẳng qua đối diện với Tướng quân thư sinh nhiệt tình trông đợi, cậu lại không biết lấy cớ thế nào.

Bấy giờ cậu liếc nhìn Phù Ly từ nãy vẫn ngồi im, đầu đột nhiên nảy số.
"Tại vì anh ấy...!anh ấy là người câm, quá tốn sức mỗi lần truyền lệnh xuống, nên bất tiện lắm." Thủy Thời lấy làm hài lòng với lí do của mình, đến cậu còn suýt tin là thật nữa là.

Có lẽ vì ngôn ngữ loài người hơi phức tạp nên Phù Ly mới kiệm lời vậy chăng? Ngoại trừ tiếng gầm lúc ấy ấy ra thì bình thường có khác gì câm đâu.
Phù Ly cúi đầu nhìn bé bạn mở mắt bịa chuyện, đột nhiên hơi đổi ý.
Tưởng Chiêu nghe vậy chỉ bảo "không đâu không đâu" rồi im lặng quan sát hai người.
Chẳng mấy chốc châm đã được rút hết, Tôn Lục Khiêm lau tay, mời vợ chồng Thủy Thời ra sảnh trước nói chuyện, còn dặn Tưởng Chiêu phải ở lại phòng nghỉ ngơi.
Tránh xa nhóm lính, Phù Ly mới hơi thả lỏng, hắn kéo vành mũ thấp hơn, chỉ để lộ góc cạnh quai hàm.
Thủy Thời ra sảnh, nhắc Phù Ly lấy sừng hươu, "Chúng tôi săn được hươu trên núi, có bộ sừng này đẹp nên muốn tặng tiên sinh trưng bày."
Tôn Lục Khiêm đang định nói gì đó với bọn họ thì thấy cặp sừng đỏ và to lớn, mắt hắn sáng rực lên, vừa xuýt xoa vừa nhanh chóng tiến lại gần quan sát.
Hồi lâu, sau khi xoa xoa gõ gõ, hắn mới vuốt chỏm râu mới nuôi, lắc đầu, "Của trưng bày thế này tôi không dám dùng đâu."
Nói đoạn hắn lại lo lắng nhìn cặp vợ chồng trông rất bình tĩnh đối diện, thở dài, "Đây là sừng hươu máu, có công dụng nuôi máu.

Kết hợp với bạch thược, a giao, hà thủ ô và sử dụng hợp lí thì có thể cứu người mất máu."
Thủy Thời vỡ nhẽ, "Thì ra là để bổ máu."
Tôn tiên sinh nhíu mày, "Đâu chỉ mỗi bổ máu, hươu máu rất hiếm, sừng đỏ lại càng hiếm, có vàng cũng không mua được, ngay cả Ngự dược phòng cũng không có nhiều đâu, cậu phải để ý chút."
Thủy Thời sửng sốt, không ngờ đến độ quý hiếm của sừng hươu đỏ, "Tiên sinh, tôi bán thịt hươu cho quản gia của một viên ngoại nào đó, ông ấy muốn mua để nấu ăn, chuyện này không sao chứ ạ?"
"Viên ngoại à?" Trấn cũng chỉ có ngần ấy người, nhà viên ngoại cần mua hươu ăn chắc chỉ có cái nhà đấy mà thôi.

"Cái quý nhất của hươu là ở sừng, thịt hươu không có gì đặc biệt.

Không nhiều người có con mắt tinh đời nên chắc không nhận ra gì bất thường đâu."
Thủy Thời vừa thở phào thì lại thấy tiên sinh không ngừng gõ tay xuống bàn với vẻ lo lắng, "Sao các cậu lại xuống núi? Tôi nghe Thừa An kể hai cậu lên núi sinh sống."
Thủy Thời nheo mắt nhìn nét mặt Tôn Lục Khiêm.

Trông hắn không có vẻ gì là biết nhiều chuyện lắm, hàm ý cũng rất mơ hồ, do đó cậu chỉ đáp mình xuống núi mua củi gạo rồi về.
Phù Ly đứng bên cạnh Thủy Thời, nghe hai người trò chuyện.


Cuối cùng, ngước mắt nhìn khí thế và cơ thể sừng sững của Phù Ly, Tôn Lục Khiêm vỗ vai Thủy Thời xong giục hai người mau trở lại núi.
Thời buổi loạn lạc, tuy người tài cần đứng lên đền ơn đất nước, nhưng hắn không biết lai lịch cậu ân nhân của Thủy ca nhi.

Dị nhân tất lánh đời, ai biết xuất thân của họ có dính líu đến giết chóc và máu tanh không thể để người ngoài biết hay không.

Vợ chồng họ đã an cư trên núi, vậy thì giờ càng không

nên tham dự vào chuyện đời.
Hai nước đối đầu ắt tạo thành núi xác, có cậu ta không thừa, nhưng vắng cậu ta cũng không thiếu.
Tôn Lục Khiêm đã có mục tiêu - hắn sẽ chỉ tuân theo nguyện vọng của ông cha trong loạn thế.

Hắn hy vọng Thủy ca nhi sống tốt.

Một khi lánh vào rừng sâu, cậu có đổi phe, đổi họ, thì cũng chẳng liên quan gì đến người ngoài.
Vì thế, chờ tới khi Tưởng Chiêu nhiệt tình đến chiêu mộ thì Thủy Thời và Phù Ly đã đang trên đường về.
Tưởng Chiêu ngồi ngoài sảnh, vệ binh được phái ra ngoài cửa đứng canh.

Y bình tĩnh nhìn "bàn tay vàng" Tôn Lục Khiêm, để lộ sự khôn ngoan và tráo trở ẩn sau bề ngoài ôn hòa và yếu ớt.
"Sư huynh, người man di sắp tấn công thành trì.

Cậu ta là dị nhân, và huynh thì chắc hẳn sẽ biết dị nhân có sức mạnh đủ làm rung chuyển núi rừng.

Để cậu ta tiên phong là có lợi cho quân đội."
Tôn Lục Khiêm nhìn người đối diện.

Một Tể thừa tiền nhiệm của nước Đại Chiêu, hiện lại tình nguyện làm Hậu tướng nho nhỏ cho Định Bắc Tướng quân, từ đây lao tâm khổ tứ tuyển quân và trưng thu lương thực.

Bên dưới vẻ bề ngoài thư sinh yếu đuối của y là một kẻ đủ quyết liệt để thanh trừng nạn tham nhũng trên triều, y đã giết và tịch thu tài sản của bảy trăm sáu mươi hai người chỉ trong vỏn vẹn một ngày.
"Một người không thể chi phối chiến cuộc.

Cậu ta có sức nhưng sẽ không nghe lệnh chỉ huy, chi bằng để sư huynh đi theo đệ, khéo lại cứu sống được vài binh tướng."
Tưởng Chiêu nghe vậy quay đầu nhìn Tôn tiên sinh, đoạn rướn người nhìn xoáy vào mắt hắn, "Hận thù ngày xưa vẫn nên buông, sư huynh nghĩ thông đi đã."
Tôn Lục Khiêm phất tay áo, không nói gì, chỉ qua phòng thờ thắp mấy nén nhang.
*
Phù Ly đưa bạn đời vẫn đăm chiêu suốt dọc đường băng qua rừng cây rậm rạp.

Sợ nhánh cây cào xước da thịt mịn màng của nhóc thú cái, hắn ôm chặt cậu vào lòng, dùng chính hai tay mình che chở cậu.
Phù Ly cúi đầu, cọ cái cằm lún phún râu lên má đối phương và hỏi, "Em có tâm sự à?"
Thủy Thời cảm nhận lồng ngực Phù Ly rung lên trầm trầm bên tai.

Dạo gần đây lúc nói tiếng người hắn đã không còn khẩu âm của thú nữa, nhưng phát âm của hắn vẫn đặc biệt hơn hẳn.

Cùng một âm điệu, qua giọng trầm của hắn lại trở nên dày và mênh mông.
"Không hẳn, Tôn tiên sinh nói không sai, nhưng theo cách nói của tiên sinh, nếu triều đình bại trận thì người Man Di xâm lược sẽ là chuyện một sớm một chiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Em nghe bảo họ hung tàn và khát máu, chỉ sợ dân chúng sẽ rơi vào cảnh lầm than."
"Con người, luôn vậy.

Trong bầy sói, mẹ đã thấy vài lần, giống một sự thay đổi tự nhiên."
Phù Ly nói rất chậm và ngắt quãng, song Thủy Thời hiểu ý hắn và cũng được hắn trấn an.

"Ngay cả tiên sinh cũng chưa từng nghe nói đến đám người dây mây, vậy chắc hẳn số lượng chúng không nhiều, không biết đến từ đâu nữa."
"Không phải, mùi của người thọt, khác."
Thủy Thời ngớ người, ngẩng đầu lên từ lồng ngực Phù Ly.

Tốc độ chạy tạo ra gió, gió thốc mấy bím tóc nhỏ của Phù Ly ra trước rồi vỗ lên má Thủy Thời, "Người thọt à? Anh giỏi quá đi, còn nhớ khiếm khuyết của người ta nữa."
Dứt lời, Thủy Thời híp mắt cười nói, "Đúng không hả chàng câm?"
Biết ngay mà! Dọc đường đi Phù Ly nói rất nhiều, tuy trúc trắc nhưng hắn vẫn trò chuyện với cậu khá lâu, hóa ra là muốn chứng minh bản thân mình.
Phù Ly lại cúi đầu thơm má Thủy Thời, còn cắn lên mũi cậu, cuối cùng thân mật nói, "Sợ em thấy anh, kiệm lời, thấy trên núi, tẻ nhạt."
Thủy Thời nghe "kế sách" của Phù Ly, sau giây phút buồn cười ban đầu là những yêu thương ấm áp chỉ chực tuôn trào.
Sao cậu lại thấy tẻ nhạt được chứ.
Rời xa lồng giam bằng xi măng cốt thép của chốn đô thị thời hiện đại, được giải phóng khỏi căn phòng nhỏ ngăn nắp, có được khả năng chạy nhảy;
Mỗi ngày tỉnh giấc trong vòng tay bạn đời, hí hoáy với cây cỏ ngoài thiên nhiên; gặp thác nước và miệng phun thủy nhiệt, gặp trời cao và trăng sáng, núi non sừng sững và hang động trùng trùng, gặp cả sương sớm và mây trôi.
Đây là nơi cậu ca ngợi tất cả những sinh mạng ngoan cường và lanh lợi, tán dương tất cả mùa vụ thay đổi thất thường.
Cậu mến đàn sói, bầy ngựa, lũ dê và bò, chú thỏ pika, yêu từng nhánh cây ngọn cỏ và những sinh mạng chạy miệt mài không nghỉ.
Quan trọng nhất là cậu tìm được một tình yêu nhiệt huyết mà sâu lắng, mạnh mẽ mà lại trung thành.

Chỉ cần ở bên Phù Ly cậu sẽ luôn cảm thấy thế giới của mình được lấp đầy, tinh thần sung túc, sinh mạng trọn vẹn.
Bất kể người cậu yêu là con thú hoang náu mình trong hang đá sâu thẳm, hay là thành viên sót lại của một gia tộc suy vong có xuất thân bí ẩn, cậu cũng đều yêu hắn bằng thứ tình cảm rực rỡ đến mức có thể thiêu rụi chính mình.
Hai người bọn cậu như lấp đầy nhau.

Vậy thì sao cậu có thể thấy tẻ nhạt được, cậu sống cả đời bên Phù Ly còn thấy không đủ nữa là.
Thủy Thời ôm cổ Phù Ly, dụi vào người hắn, hôn cằm hắn.

Cậu cười nói:
"Anh có kiệm lời đâu, lúc rên anh lại chẳng nhiệt huyết lắm còn gì!"
Phù Ly khựng lại, cúi đầu, nhìn nhóc thú cái cười nhe hàm răng trắng bằng ánh mắt tính toán, nghiến chặt răng.
__________________.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện