Sống trên núi chẳng màng đến thời gian.
Gió xuân mới thổi, tuyết đọng dưới núi chưa tan mà ánh nắng đã chói chang như mùa hạ.
Trong tổ sói, lứa con non gần nhất đã mở mắt và học đi.
Chúng nó lảo đảo bò ra ngoài hang động, nghển cổ đón những tia nắng đầu tiên rồi ngủ ngáy khò một cách đầy thỏa mãn.
Thủy Thời không chịu được nóng, gần như vậy.
Trên thực tế, cứ về đêm là cậu lại bí bách.
Dần dà Phù Ly cũng nhận ra sự thay đổi này.
Ngày xưa, hễ đến tối là nhóc con sẽ tự động rúc vào lòng hắn, nhét hết tay chân lạnh buốt lên cổ và đùi hắn, cơ thể cũng dán sát đến độ chỉ thiếu điều nhập hai thành một.
Bây giờ hắn xích lại gần thì nhóc con yếu ớt lại toét miệng đẩy hắn ra, sau đó cũng chỉ hôn hắn đúng một cái rõ là lấy lệ.
Đến lúc kìm lòng không đặng bắt đầu vào công chuyện thì cậu lại tỏ vẻ không chịu nổi nóng.
Cái nóng mùa hè quá gắt, Phù Ly sợ bạn đời ngất xỉu nên đành phải thu tay, cũng chính vì thế mà dạo gần đây hắn vô cùng bứt rứt.
Phù Ly giống một lò nung khổng lồ.
Nhiệt độ cơ thể hắn quá cao, đông ở gần hắn sướng mà hè gần hắn thì khoai.
Một ngày nọ cách đây mấy ngày, Thủy Thời tỉnh dậy và thấy Phù Ly đã ra ngoài từ lâu nhưng xung quanh vẫn hầm hập nóng.
Cậu mở mắt quan sát, phát hiện trên chiếc giường gỗ và cả trên cơ thể mình là một đống lông tơ màu trắng bạc.
Với tình trạng không khác ổ bông là mấy này thì muốn bao nhiêu nóng là có bấy nhiêu luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh tượng trên không có gì xa lạ, không ít sói đều đã rụng lông, ra ngoài sẽ thấy lông bay tứ tung giữa không khí, chẳng qua chúng thường bị cuốn đi sạch sẽ mỗi lúc gió về.
Sói trắng còn đỡ, đám sói xám sói xanh mới gọi là loang lổ.
Quay về hiện tại, Thủy Thời nhìn số lông có thể chôn vùi mình mà lấy làm bối rối, hình người thì rụng lông kiểu gì ta...
Thế là cậu nheo mắt nhìn Phù Ly đang lim dim ngủ, kiên nhẫn chờ đến đêm, cuối cùng cũng thấy được chân tướng.
Nửa đêm, Phù Ly đang ngủ say bỗng dưng hóa thành một con sói trắng khổng lồ, căn phòng vốn được nới rộng thêm rất nhiều chợt trở nên chật chội.
Có điều hình như Phù Ly không cảm giác được.
Sau khi lăn trái lăn phải và cọ ra rất nhiều lông tơ xong hắn lại biến trở lại thành người.
Thủy Thời thấy vô cùng kỳ lạ, bèn tất tả gom hết số lông sói rụng rồi quan sát Phù Ly đến quá nửa đêm, thấy không có gì thay đổi mới lăn ra ngủ.
Sau đó cứ đến nửa đêm là Thủy Thời sẽ tự động tỉnh giấc, nhìn người bên cạnh.
Thi thoảng thấy là hình sói, cậu sẽ tranh thủ nắn bóp sói một phen.
Thế mà con sói khổng lồ vẫn ngủ say như chết, thậm chí còn vô thức dùng chân ôm Thủy Thời vào cái bụng mướt lông của mình.
Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khá lớn, nhân lúc lạnh, Thủy Thời cọ cọ lên bụng dưới mềm mại của con sói rồi dần thiếp đi.
Hôm nay mới tạnh mưa, trời râm mát, gió hiu hiu chảy từ sườn núi lên tổ sói.
Thủy Thời mặc một chiếc áo làm từ vải bố, vừa mới thở ra một hơi mát mẻ thì đã bị Phù Ly – kẻ đi tuần núi trở về - khiêng thẳng lên vai bằng đôi tay để trần, đưa vào hang động.
Thủy Thời nằm sấp trên tấm lưng rộng của Phù Ly, lẽ ra phải thấy nóng, thế nhưng trên thực tế cậu lại thấy da đối phương lành lạnh.
Cậu không nhịn được cọ xát nhõng nhẽo một phen.
"Sao hôm nay anh lạnh thế? Đừng bảo anh ốm nhé?!" Nghĩ đến đây Thủy Thời hoảng hốt áp tay lên trán Phù Ly, muốn đo nhiệt độ.
Chẳng qua Phù Ly lại ghì hai cánh tay mảnh khảnh của cậu lên ngực, lắc đầu, "Phía tây, tuyết trên đỉnh núi chảy xuống, đọng thành thác nước.
Anh đứng dưới thác, một lúc, là mát lạnh!"
Thủy Thời biết cái thác nọ, có lần đi tuần Phù Ly từng dẫn cậu ghé qua xem.
Vậy nên sau khoảnh khắc kinh ngạc cậu lại thấy xót ruột vô cùng.
Phải biết thác kia rất lớn, lạnh và chảy cực xiết, chỉ có hạng mình đồng da sắt như Phù Ly mới dám đứng dưới dòng chảy, lại còn đứng hẳn "một lúc".
Thế là cậu ôm vòng eo cường tráng của Phù Ly, thủ thỉ bảo không cho Phù Ly làm vậy nữa, cậu không sợ nóng đâu.
Có bị "cái lò" nung chảy cũng nhất định không nóng!
Mỗi tội Thủy Thời không ngờ Phù Ly lạnh nhanh mà nóng cũng nhanh.
Không phải chờ bao lâu, cậu đã – trong tiếng gầm thống khoái của người ta – bị nung thành chất lỏng...
Chiều hôm sau, Thủy Thời chống nạnh, nhìn ánh nắng đã lâu không được thấy bên ngoài, ý thức một cách mạnh mẽ rằng mình phải rèn luyện thể chất.
Và rồi cậu vác cái cuốc nho nhỏ ra thửa ruộng của mình đằng sau núi.
Mưa xuân ghé đúng hạn, hoa màu tươi tốt, cây nào cây nấy đều đã mọc cao.
Con ngỗng đực thấy cơm nước ở đây ngon đáo để nên không đi nữa, đám nhóc con xám ngoét cũng bắt đầu thay lông.
Bộ lông mới của chúng đẹp tuyệt vời với cái đuôi đỏ rực rỡ.
Nhờ công lao của chúng, số sâu không nhiều lắm - trên thửa ruộng không lớn lắm của Thủy Thời - đã được chúng coi như đồ ăn khuya mà tiêu diệt sạch sẽ.
Thủy Thời nhổ cỏ, tạo thêm luống, sau đó gieo một ít hạt giống lên những luống trống không rồi mới về tổ sói.
Khi ấy cậu đã ngồi xổm bên đầm nước ngọt uống lấy uống để, xong xuôi thì chuẩn bị cơm.
Lần trước, sau đợt mưa rào, Thủy Thời tìm thấy một khoảnh rừng tre xanh rờn trong khu rừng trên núi.
Mùa xuân măng nhô cao, đúng thì tươi tốt, cho vào nồi hầm chung với ít thịt hươu là ngon phải biết.
Thủy Thời đánh chén chán chê rồi mà Phù Ly và đàn sói vẫn chưa trở về.
Cậu hơi lo lắng, bèn rủ mấy con sói hộ vệ đi tìm cùng.
Gần đến hoàng hôn, khi họ băng qua một ngọn núi, Thủy Thời mới thấy thấp thoáng bóng dáng Phù Ly.
Bầy sói đang ở cùng với hắn.
Nhưng Thủy Thời nhận ra có điều gì đấy không ổn nên vội cau mày tiến lại gần.
Trước mặt Phù Ly và đàn sói là một nhóm đủ loại hổ báo gấu, đằng sau chúng lại có thêm một toán lớn dê, hươu và các loài vật nhỏ hơn.
Tình trạng của chúng đều không tốt lắm, chúng gầy gò và mỏi mệt.
Thủy Thời thấy một con gấu xám đã bị trụi nhiều mảng lông mà vẫn ôm riết tổ ong vào lòng, có lẽ đó chính là tài sản cuối cùng của nó, rõ ràng rất được nó nâng niu.
"Phù Ly! Chuyện gì thế?" Phía trước có quá nhiều thú dữ xa lạ nên Thủy Thời không tiến lên, chỉ đứng đằng sau cây, cạnh mấy con sói trắng, nói vọng ra với Phù Ly.
Cậu vừa dứt lời, toàn bộ động vật đều khựng lại, cảnh giác nhìn cậu.
Vua Sói gầm một tiếng ra hiệu giải tán.
Các sinh linh khốn khổ này thấy mình được Vua Sói trắng tiếp nhận thì rối rít rời đi trong vui vẻ.
Phù Ly nhảy đến trước mặt Thủy Thời, cắp cậu đi.
Nắng chiều rắc xuống lá rừng, nhuộm màu vỏ quýt lên đồng cỏ và sông núi.
Bầu không khí xung quanh nhàn nhã mà hừng hực sức sống, hương cỏ bình yên thoang thoảng đâu đây.
Đàn sói nhanh chóng tha